Hiên Viên Võ bước vội tới trước mặt Đường Hoan: “Quận chúa, nàng tìm ta có việc gì à?”
“Chàng theo bà vú đi bái kiến sư phụ dạy võ và phu tử.”
Nha hoàn đứng bên cạnh, bưng khay bánh ngọt, Đường Hoan vươn tay lấy một cái rồi cắn miếng nhỏ.
Nhìn chằm chằm Đường Hoan, ánh mắt Hiên Viên Võ đầy vẻ mong chờ.
Không nhịn được, Đường Hoan mím môi cười, cầm một cái bánh khác, vẫy vẫy tay với Hiên Viên Võ: “Chàng ăn thử đi.”
Đôi mắt sáng long lanh, trông Hiên Viên Võ lúc này chẳng khác nào một con cún cỡ lớn.
Đường Hoan đặt cái bánh vào tay anh, anh nâng cái bánh, vui mừng bước theo bà vú.
Đã đi được một đoạn khá xa, anh vẫn không nỡ ăn mà đặt cái bánh dưới mũi, ngửi ngửi mùi hương, sau đó, anh cẩn thận móc từ trong ngực ra một chiếc túi vải, cất cái bánh đi rồi nhét lại vào ngực.
*
* *
Xem ra, người đầu óc đơn giản thì tứ chi sẽ phát triển. Có võ sư dạy dỗ, quyền thuật của Hiên Viên Võ tiến bộ cực nhanh, chỉ là một chiêu đơn giản nhưng khi được đánh ra bởi người có thần lực bẩm sinh như anh lại trở nên cực kỳ oai phong, mạnh mẽ. Còn vấn để học chữ, đọc sách thì…
Đây không phải lần đầu tiên phu tử xin từ chức, vẻ mặt ông cực kỳ nghiêm túc, nhắc tới Hiên Hiên Võ, ông không nhịn được mà lắc đầu.
“Trẻ nhỏ không dễ dạy[1]! Nếu cậu ấy chỉ ngu dốt bẩm sinh thì lão phu còn có thể nhẫn nại dạy dỗ, nhưng, cậu ấy không chỉ ngu dốt bẩm sinh mà thái độ cũng có vấn đề!”
Vừa học đã bắt đầu ngủ gật, muốn anh biết thêm vài chữ nhưng dạy bao lần cũng không thông, đã vậy, anh còn trừng đôi mắt hổ, cứ như sắp ăn thịt người đến nơi vậy! Quá tức giận, phu tử đã đánh anh vài thước, ấy vậy mà anh lại dám lật bàn, quay đầu bỏ đi! Lúc ấy, phu tử cứ như chim cút, sợ người đàn ông to lớn này sẽ ra tay đánh mình. Chờ khi anh đi hẳn, phu tử mới dám chạy tới tìm Đường Hoan để từ chức.
Đường Hoan: “……”
Đau đầu!
Đau tim!
Đau toàn thân!
Đường Hoan phái bà vú đi gọi Hiên Viên Võ.
Khi bà vú tới, anh đang luyện võ một mình, cả cơ thể nóng hừng hực đầy mồ hôi, toát ra một mùi nhàn nhạt.
Biết Quận chúa tìm mình, anh vội vàng dừng động tác, chạy tới sân Đường Hoan nhanh như chớp.
Nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường trúc nhỏ cạnh cửa sổ, Đường Hoan cầm một quyển sách, nói thật thì lúc đọc thể văn cổ, cô cũng cảm thấy phiền lòng đến mức khó chịu, đặc biệt là khi đọc binh thư và sách sử. Người không có năng khiếu về binh pháp, chỉ số thông minh lại thấp như cô, muốn nuốt trôi loại sách này thì chẳng khác nào tự ngược.
“Quận chúa, nàng tìm ta hả?”
Ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng trong phòng, theo bản năng, Hiên Viên Võ giấu tay ra sau lưng, cứ như muốn tìm một chỗ, tự giấu chính bản thân mình đi vậy.
Trước mặt cô Quận chúa thơm ngào ngạt này, anh luôn cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Đường Hoan đưa sách cho nha hoàn, nha hoàn mang sách tới cho Hiên Viên Võ.
“Thời gian này, chàng vẫn luôn đi học với phu tử, vừa hay ta không muốn tự đọc quyển sách này, chàng đọc cho ta nghe.” - Đường Hoan biếng nhác nói.
Dứt lời, cô dựa vào gối, nhắm mắt lại.
Quả nhiên là cơ thể của ma ốm, cô không nên làm những việc phải động não quá nhiều bởi vì sẽ dễ dàng giảm thọ.
Cầm sách trong tay mà cứ như cầm củ khoai nóng, Hiên Viên Võ muốn ném văng quyển sách ra nhưng theo bản năng, anh không dám làm vậy.
[1]trẻ nhỏ không dễ dạy(孺子不可教也): ban đâu là “trẻ nhỏ dễ dạy” (孺子可教); cụm từ này dùng để nói một người nào đó ngu dốt, không thể một một mà tự suy ra mười, nói cũng không chịu nghe, dạy dỗ người đó cứ như đàn gảy tai trâu vậy.