“Đương nhiên là chàng phải chịu trách nhiệm về nước và củi trong phòng bếp, ta cần thì phải đến, không cần thì phải đi, ta muốn chàng làm gì thì chàng làm đó, không được phép trái ý ta.” - Đường Hoan nhân cơ hội nói ra tất cả yêu cầu.
“Nghe rõ không? Nếu đồng ý thì gật đầu, không thì đi đi.”
Chẳng qua là nâng đỡ boss phản diện, để anh không bị khí vận chi tử hố mà thôi, không phải sao?
Nếu cô có thể khiến khí vận chi tử không được sinh ra trên đời này thì thế nào?
Đường Hoan cảm thấy mình lờ mờ tìm được phương pháp hoàn thành nhiệm vụ lần này rồi.
Thế nhưng, trên đời này chẳng có gì tuyệt đối, cô vẫn nên ưu tiên giúp Hiên Viên Võ trưởng thành, có năng lực tự bảo vệ mình trước rồi làm gì thì tính sau.
Nói cách khác, hướng đi của Đường Hoan là bước theo con đường của nguyên chủ.
Nghe Đường Hoan nói mỗi ngày đều có cơm ăn, Hiên Viên Võ liều mạng gật đầu.
“Nếu đã đồng ý thì về trước đi, bắt đầu từ mai, sáng sớm nào cũng phải tới chờ ở viện của ta.”
Bà vú do dự, ngập ngừng mãi, cuối cùng cũng vẫn nói ra suy nghĩ của mình: “Tiểu quận chúa của tôi ơi, tên đó chính là kẻ thô lỗ không biết nặng nhẹ, không biết trời cao đất dày, sao ngài lại để hắn tới viện chúng ta? Chẳng may hắn đụng chạm tới ngài thì phải ăn nói thế nào với Vương gia và Vương phi bây giờ?”
Nếu là trước đây, chắc chắn tiểu Quận chúa đã sớm hành hạ người rồi, chẳng biết vì sao lần này không chỉ không trách phạt, mà còn…
“Nuôi một tên hộ vệ, cho ăn cơm canh đạm bạc cũng cần phải khai báo, hửm?” - Đường Hoan hạ thấp giọng, nhàn nhạt nói.
Gặp tình huống này, không được phép hoảng loạn, khí thế phải hơn người mới có thể áp chế được người ta, nếu không, Đường Hoan sẽ luôn bị bà vú dùng Thụy Vương và Thụy Vương phi áp chế.
“Quận chúa, ngài định……”
“Ta định bồi dưỡng một tên thị vệ thiếp thân[1]. Tên ngốc to con kia được trời ban thần lực[2], ta muốn đào tạo hắn, ngươi có ý kiến?”
Bà vú vội vàng lắc đầu: “Quận chúa, ngài quá thông minh, vừa rồi lão nô không biết ý định của ngài nên mới mở miệng khuyên ngăn như vậy.”
“Nhớ đi tìm vài vị sư phụ võ nghệ cao cường, còn cả phu tử, để họ dạy dỗ tên ngốc này tử tế, chờ khi về kinh, có khi ta sẽ phải dùng đến anh ta.”
“Vâng, quận chúa.”
Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, bà vú vừa sợ lại vừa vui mừng.
Cũng chỉ tiểu Quận chúa mới có bản lĩnh dùng thứ tử[3] của Trung Dũng Hầu để bồi dưỡng thành thị vệ thiếp thân. Nếu là người khác, nào có “mặt mũi” lớn để làm vậy. Tiểu Quận chúa là người được Thánh thượng và Thái hậu yêu thương, một thứ tử nhỏ nhoi, vị cữu lão gia Trung Dũng Hầu này cũng chẳng dám bất mãn với Quận chúa.
[1]thị vệ thiếp thân: thị vệ bên người, luôn theo sát để bảo vệ chủ nhân.
[2]thần lực(神力): chỉ sức mạnh ghê gớm.
[3]thứ tử: con trai do thiếp thất sinh ra
*
* *
Tuy Hiên Viên Võ ngốc nghếch hơn người bình thường nhưng vì ăn, anh cực kỳ chăm chỉ. Hàng ngày, trời còn chưa sáng, anh đã chạy tới viện của Đường Hoan, sau khi phát hiện cháo sáng có thịt, cơm trưa cũng có thịt, anh càng thêm cần mẫn.
Một thời gian sau thời tiết bắt đầu ấm dần lên, võ sư và phu tử của Hiên Viên Võ cũng đã tìm được.
Hiên Viên Võ đang ngồi xổm dưới gốc cây, Đường Hoan vẫy vẫy tay với anh.
Sáng sớm tinh mơ, anh chàng ngốc này đã đổ nước đầy lu, cũng đã gánh củi từ viện quản gia về. Khi có việc, anh làm cực kỳ cần mẫn, khi không có việc, anh thích ngồi ngẩn ngơ dưới gốc đại thụ.
Có lẽ, bản thân anh cũng rất mờ mịt, không biết trừ lấy nước và gánh củi, mình còn làm được gì.