Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 212: Đô đốc, biểu muội có độc (6)




Sau khi đi tới cạnh lò than, anh chàng ngốc cầm cái kẹp, gắp than củi, cho thẳng vào lò khiến khói bốc lên mịt mù.

Thân thể này của Đường Hoan vốn yếu ớt, hít phải khói là lập tức ho sặc sụa, thở hổn hển.

Bởi vì ho quá kịch liệt nên Đường Hoan xỉu ngay tại chỗ.

Đường Hoan: ….. Ta hận!

Việc cô đột ngột ngất xỉu cứ như một hòn đá lớn rơi xuống mặt hồ yên ả, toàn bộ nha hoàn, bà vú sợ đều đến mức mềm cả chân, vội vàng chạy tới bên giường.

“Người đâu! Mau mời Lý ngự y!”

Lý ngự y là người mà Thánh thượng và Thái hậu ban cho Quận chúa Bình An. Vì thân thể của cô quá yếu nên hai người họ đã phái Lý ngự y đi theo, chăm sóc cô. Điều này cũng đủ để thấy Quận chúa Bình An được cưng chiều thế nào rồi.

Sau khi cùng nha hoàn chăm sóc quận chúa, nhìn thấy Hiên Viên Võ đứng ngơ ngác trước chậu than, bà vú giáo dưỡng của Cố Nhược Hoan hận không thể đánh chết người đàn ông cao lớn này.

Quận chúa nhà bà có thân phận cao quý là thế, cơ thể yếu ớt là thế, nhưng hết lần này đến lần khác bị anh hại.

“Người đâu! Đi mời cữu lão gia tới đây!” - Bà vú giáo dưỡng trừng mắt với Hiên Viên Võ.

Hiên Viên Võ đứng thẳng tại chỗ, người đàn ông cao hơn tám thước mờ mịt nhìn mọi chuyện xảy ra, sau đó, theo bản năng, anh dùng ngón tay vân vê góc áo.

Anh không vui khi thấy Quận chúa, càng không thích cô mách với cha anh!

Có điều, nhìn tình huống này thì hình như anh sắp gặp rắc rối rồi.

Nghe tin cô cháu ngoại yếu ớt của mình lại xảy ra chuyện, Trung Dũng Hầu nào còn thời gian lo công sự, ông ta vội vàng chạy tới hậu viện.

Vừa nhìn thấy tên nghiệt súc không biết tiến tới nhà mình, ông ta giận đến mức trợn trừng mắt.

Bà vú giáo dưỡng kể rõ đầu đuôi mọi chuyện, không hề thêm mắm dặm muối, tuy vậy, bà vú này đã từng là người bên cạnh Thái hậu, sống trong cung lâu ngày, cách làm việc và nói chuyện chẳng hề tầm thường.

Bà không thêm mắm dặm muối, chỉ thay đổi vài từ biểu đạt đã có thể hố chết Hiên Viên Võ.

Trung Dũng Hậu lạnh mặt, nói với Hiên Viên Võ: “Nghịch tử, đi theo ta ra ngoài!”

Người đàn ông cao lớn thành thật cúi đầu, đi theo Trung Dũng Hầu từ gian trong ra gian ngoài.

Thấy anh như vậy, Trung Dũng Hầu càng thêm tức giận. Không biết ông ta đã gây nên tội tình gì mà lại sinh ra tên nghiệt súc này! Quả là một vết nhơ lớn nhất cuộc đời ông ta.

Tức giận, ông ta tiện tay cầm bình hoa trang trí lên, ném thẳng về phía Hiên Viên Võ.

Bình hoa không đụng trúng đầu mà nện vào ngực anh, sau đó rơi xuống đất. Con trâu này cứ như không biết đau đớn, chẳng hề phát ra một âm thanh nào.

Trung Dũng Hầu bực đến mức không muốn nhìn thấy anh nữa. Ông ta thấp giọng mắng: “Con tiếp tục quỳ cho ta! Chờ bao giờ quận chúa tha thứ cho con, cho phép con đứng, con mới được đứng lên!” - Dứt lời, ông ta phất áo bỏ đi.

Vì thế, lại một lần nữa, Hiên Viên Võ phải quỳ gối trên sân viện. Lưng anh thẳng tắp, nhìn có chút ngây ngô. Anh quả là nghe lời Trung Dũng Hầu.

Lần này, Đường Hoan ngất đến thẳng nửa đêm.

Cơ thể quá yếu, ngay cả khói bếp cũng có thể khiến cô sặc chết.

# Bàn luận về một trăm cách chết của người qua đường Giáp#

Hiên Viên Võ vẫn đang quỳ gối trên sân viện, hai đùi anh gần như đã mất cảm giác nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp.

Đường Hoan ngồi dậy, gây ra chút động tĩnh.

Bà vú giáo dưỡng lập tức tỉnh ngủ, từ phòng ngoài chạy vào: “Tiểu Quận chúa của ta, đêm hôm rồi, ngài muốn làm gì, sai kẻ dưới là được, sao lại ngồi dậy như thế, chẳng may bị nhiễm lạnh thì sao bây giờ?”