Sau khi đăng cơ làm Hoàng đế, Thụy Vương đã mở rộng hậu cung, chưa đến một năm, trưởng Hoàng tử ra đời và được phong làm Thái tử. Người này chính là khí vận chi tử.
Sau khi lớn lên, khí vận chi tử thành công giết chết Hiên Viên Võ, thống nhất giang sơn.
Thắng làm vua, thua làm giặc, Hiên Viên Võ trở thành boss phản diện, bị người phỉ nhổ vạn năm. Phản quân ủng hộ tiền triều hoặc là bị tiêu diệt, hoặc là thần phục triều đình, chỉ có mình anh vẫn tiếp tục “nhảy nhót”, trở thành chướng ngại lớn nhất trong việc thống nhất gian sơn, đã vậy anh còn đối nghịch với khí vận chi tử, anh không thành vai phản diện thì ai mới là vai phản diện đây?
Nhưng, những chuyện sau này chẳng liên quan gì tới Cố Nhược Hoan. Khí vận chi tử tương ái tương sát với Boss phản diện, khí vận chi tử đến với nữ chính… náo nhiệt thế nào cũng là chuyện của người khác.
Lên làm trưởng công chúa chưa tới một năm, Quận chúa Bình An nhiễm bệnh hiểm nghèo, buông bỏ nhân gian.
Đường Hoan đỡ trán.
Quả thật lần này cô không phải bia đỡ đạn nhưng cũng chẳng tốt hơn bia đỡ đạn là bao! Lật bàn!
“Rác rưởi, tôi cảm thấy cực kỳ áp lực.” - Nếu cô ngông cuồng, tàn khốc, có bàn tay vàng thì kể cả boss là kẻ thiểu năng trí tuệ “toàn phần”, cô cũng có thể đưa anh đi lên đỉnh cao.
[Đừng lo lắng quá. Trời định giao cho người nào trách nhiệm lớn lao thì trước tiên sẽ khiến người đó khốn khó tâm chí, nhọc nhằn gân cốt… ]
“Cút!”
*
* *
Nhớ tới Hiên Viên Võ đang quỳ gối trên nền tuyết, Đường Hoan ho khan hai tiếng, từ từ ngồi dậy.
Lập tức, nha hoàn đặt gối mềm ra sau lưng cho cô tựa.
Trong phòng còn hai nha hoàn khác đang gắp than củi bỏ vào lò và quạt đều: “Quận chúa, nhiệt độ như vậy đã được chưa ạ?”
Đường Hoan chầm chậm gật gật đầu: “Gọi Hiên Viên Võ vào đây.”
“Quân chúa, người gọi tên khốn kia vào đây làm chi? Người nên để hắn quỳ thật lâu, tốt nhất là quỳ đến mức hỏng luôn đôi chân mới đúng!”
“Quyết định của ta mà ngươi cũng dám chất vấn?” - Đường Hoan từ từ nhìn qua.
Nha hoàn vội vàng cúi đầu, luôn miệng nhận sai.
Khi tận mắt nhìn thấy boss phản diện, thị giác của Đường Hoan vẫn bị chấn động.
Một người đàn ông trẻ tầm hai mươi tuổi, cao chừng một mét chín, cứ như một bức tường lớn vậy.
Môi bị đông lạnh đến mức trắng bệch, anh đứng thẳng, tỏ vẻ: muốn đánh muốn giết gì thì tùy. Bước đi của anh hơi khập khiễng, có lẽ do quỳ trên nền tuyết quá lâu nên chân tạm thời bị tổn thương.
“Đi thêm than củi vào lò.”
Đường Hoan nhìn lên, anh bị đông lạnh như vậy cũng thật đáng thương. Chỉ là, hiện tại còn có nha hoàn và bà vú, cô không tiện nói gì, chỉ có thể sai bảo anh như thế.
Hiên Viên Võ đứng gồng thẳng người.
Tiểu cô nương này khiến anh bị ăn một trận đòn, còn phải quỳ trên nền tuyết lâu như vậy, anh cực kỳ không vui khi nhìn thấy cô.
“Không đi thêm củi vào lò thì tiếp tục quỳ.” - Nhận thuốc trên tay nha hoàn, Đường Hoan uống xong, lau lau miệng rồi thong thả cất lời.
Hiên Viên Võ chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp đi về phía cửa.
Đầu óc không linh hoạt, phản ứng chậm chạp chính là dùng để chỉ trường hợp này.
Đường Hoan: … Hiện tại, cô cực kỳ tuyệt vọng!
Vừa phải làm màu, không để lộ dấu vết trước mặt mặt nha hoàn, bà vú, đồng thời còn phải thành lập mối quan hệ với boss phản diện, quả thật là hố cha!
“Đi báo với cữu lão gia là Hiên Viên Võ chọc giận ta, để ông ấy dạy dỗ con trai mình cho tử tế.”
Đường Hoan ném thẳng chén thuốc xuống đất, lạnh giọng nói.
Cha ruột Trung Dũng Hầu đã để lại bóng ma quá lớn trong lòng Hiên Viên Võ, thế nên sau khi nghe được lời này, mặc dù anh trì độn cũng không dám kêu một tiếng, quay người đi thêm than củi vào lò.