Không biết vì sao mà bỗng nhiên trông Tô Hàng cứ như bị sét đánh vậy.
Trong một khoảng thời gian ngắn, biểu cảm trên khuôn mặt cậu thay đổi không ngừng, từ thấp thỏm, mừng như điên, sững sờ, rồi lại biến thành tuyệt vọng. Bay trên không trung, Đường Hoan tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ.
Cô ấy học y!
Hơn nữa còn là thiên tài trong lĩnh vực y học!
Cách cô ấy giải phẫu, giáo sư cũng phải khen ngợi không dứt!
Tô Hàng cảm thấy trái tim mình rỉ máu, cứ như đang phải chịu đả kích và thương tổn vô cùng lớn vậy.
Sinh viên học Y…
Ngại quá, làm phiền rồi, tạm biệt!
Thiếu niên vừa theo đuôi Phượng Hoàng, vẻ mặt đầy si mê, hận không thể lấy thân báo đáp mà giờ lại chẳng khác nào quả cà tím héo, ủ rũ, không nói một lời, đi về chỗ ngồi của mình, nằm ghé trên bàn.
Những hành vi thần kinh của cậu, Phượng Hoàng chẳng thèm để tâm.
Đối với tiểu công trúa thích xé X, không có thiểu năng trí tuệ quanh quẩn trước mặt mình, làm mình ngứa mắt đã là việc cực kỳ tốt rồi.
“Mọi người, về sau… mong chỉ giáo nhiều hơn.” - Đứng ở cửa, Phượng Hoàng nheo mắt nhìn qua toàn bộ sinh viên trong phòng học, cô nàng nói đầy ẩn ý, nhấn mạnh hai chữ ‘chỉ giáo’.
Cô nàng có thể cảm nhận được sự khinh bỉ và khó chịu đến từ những vị thiên chi kiêu tử này.
Dù sao thì đây cũng là lớp A, ngành tài chính. Ngành tài chính vốn nhiều trai xinh, gái đẹp, con nhà phú quý, lớp A thì lại càng nhiều. Trường học đã sàng lọc hoàn cảnh của toàn bộ sinh viên, xếp các sinh viên là phú nhị đại[1], môn đăng hộ đối vào chung một lớp. Có câu, người khó quên nhất trong quãng đời chính là bạn cùng lớp, lớp A ngành tài chính xem như là nơi bồi dưỡng tình cảm của con cháu thuộc dòng dõi danh giá, quyền thế, sau này phải kế thừa sự nghiệp.
[1]phú nhị đại: đời thứ hai nhà giàu có.
Có lẽ trước khi Phượng Hoàng chuyển tới, những người này đã điều tra kỹ lưỡng tất tần tật về cô nàng nên mới tỏ thái độ khó chịu như vậy.
Bình sinh, điều tiểu công trúa Phượng Hoàng thích nhất chính là người khác khó chịu khi nhìn thấy mình, chán ghét mình, sau đó bị “vả mặt”.
Vậy nên, cô nàng đã cố tình chọn lớp A ngành tài chính.
Nhân loại ngu xuẩn, ta rất mong được xem những màn biểu diễn tiếp theo của các ngươi.
Có điều, cả ngày trôi qua, cũng không thấy có tên thiểu năng trí tuệ nào đến gây khó dễ cho cô nàng, họ chỉ cô lập cô nàng, không nói chuyện với cô nàng mà thôi.
Phường Hoàng chẳng thèm để ý.
Trái với cô nàng, nguyên ngày, Tô Hàng cứ như một cái xác không hồn. Sau khi học xong, cậu không hề về nhà mà ầm ĩ chạy thẳng đến công ty của anh họ mình, bấm thang máy đi lên văn phòng ở tầng cao nhất.
Sau khi vào văn phòng của Tả Ngự Sâm, cậu bắt đầu gào khóc……
“Anh, em thất tình rồi!”
“Khó khăn lắm mới gặp lại cô ấy, kết quả, lúc trước cô ấy học y, lại còn là thiên tài khoa y! Vậy nên, em thất tình rồi, hu hu, em buồn quá!”
Tả Ngự Sâm day day ấn đường, trông có vẻ như y đang cực kỳ đau đầu.
Từ trước đến nay, y luôn là người công chính nghiêm minh, rất ít nói cười với người khác, nhưng, với Tô Hàng, y thật sự không biết nên làm gì cho phải. Mắng không đi, chê cũng không đi, thỉnh thoảng, cậu lại bám dính lấy y, thật sự khiến y phải đau đầu!
“Em vừa nói ‘gặp lại’?” - Tả Ngự Sâm nhạy bén nắm được tin tức quan trọng trong lời nói của Tô Hàng - “Em gặp lại người cứu em lần trước?”
Là lỗi bug không rõ nguyên nhân kia.
“Đúng vậy! Huhu! Vì sao cô ấy lại là thiên tài y học chứ? Anh, anh có biết em đau lòng thế nào không? Em ghét bác sĩ nhất, bên cạnh em toàn là bác sĩ, tim em đau quá! Em thất tình! Anh, em đau đến mức không thở được, anh có thể hiểu được cảm giác này không?”
Tả Ngự Sâm: ……
Không hiểu, cũng không lĩnh hội nổi.
“Tối nay anh phải dự tiệc, em về nhà đi, anh đi trước đây.”
Tả Ngự Sâm treo áo khoác lên khuỷu tay, vội vàng rời khỏi văn phòng.
Khởi động ô tô, thư ký quay đầu hỏi: “Tổng giám đốc, anh lại trốn Tô thiếu gia à?