Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 195: Kim chủ, tôi là cố nhân (27)




Đôi mắt mang theo ý cười, Túc Ảnh lẳng lặng nhìn Đường Hoan.

Dáng vẻ hận không thể nhảy lên, đeo sợi dây đỏ vào cổ anh của cô khiến anh không nhịn cười được.

Đường Hoan cực kỳ tức giận, cố gắng hồi lâu, cuối cùng bỏ gánh không làm.

“Thích đeo thì đeo, không thích thì quên đi.”

Cho rằng ông đây không biết giận?

Thấy Đường Hoan thở phì phì, Túc Ảnh vội vàng ngồi xổm xuống.

Đường Hoan xoay người rời đi.

Chậm rồi!

Vừa nãy cười nhạo cô lùn sao không nghĩ sẽ phải trả cái gì.

Đường Hoan đi được vài bước, Túc Ảnh vẫn không nhúc nhích, ngồi im tại chỗ, trong mong nhìn cô. Trông anh chẳng khác nào một con cún lớn đang chờ chủ nhân quay đầu.

Thấy cảnh này, khóe mắt của đám vệ sĩ xung quanh không hẹn mà cùng run rẩy.

Túc gia làm vậy…

Thật sự quá tổn hại uy nghiêm.

Đường Hoan tiếp tục bước về phía trước, Túc Ảnh vẫn ngồi lì tại chỗ, không đi theo.

Chẳng còn cách nào, Đường Hoan đành phải quay lại, không cam tâm, không tình nguyện đeo bùa bình an lên cổ Túc Ảnh.

Khi Đường Hoan đang đứng trước mặt Túc Ảnh, nghiêm túc cột sợi dây đỏ cho anh thì đột nhiên, anh ôm chặt lấy cô, dụi dụi đầu vào hông cô.

“Tôi còn tưởng chị lại định bỏ tôi một mình.”

Nữa hả, rõ ràng là anh chơi nhây trước, giờ lại thành cô sai!

Sau khi dâng hương, cũng không biết có phải Bồ Tát phù hộ hay không mà sức khỏe của Đường Hoan thật sự tốt hơn một chút, ít ra thì không giống những ngày trước, bệnh nặng, bệnh nhẹ gì cũng kéo dài không dứt, cả ngày đau ốm nằm dị một chỗ.

Nhận ra điều này, Túc Ảnh bắt đầu phái Hoàng Mao chuẩn bị danh sách các chùa miếu được nhiều người cúng bái, dâng hương trên toàn quốc, gần như toàn bộ các chùa miếu có danh tiếng đều được anh quyên tặng.

Anh vốn không tin phật, cũng chẳng tin luật nhân quả, nhưng, chỉ cần có một khả năng giúp cô bình an, anh nguyện ý cung phụng toàn bộ chùa miếu trên đời này!

Số tiền Túc Ảnh quyên tặng đủ để khiến người ta phải líu lưỡi.

Tất cả mọi người đều cho rằng Túc gia giết chóc qua nhiều, lo lắng bị báo ứng nên mới giả vờ giả vịt thờ phật.

Nhưng Hoàng Mao lại biết, thối lắm, Túc gia mà phải lo lắng gặp báo ứng vì giết chóc quá nhiều ư? Anh chính là bản gốc của Diêm Vương!

Nếu không vì cô gái anh đặt trên đầu quả tim, anh sẽ cúi đầu với thần phật sao?

Đường Hoan chính là một con gián đánh mãi không chết. Khi cô đau ốm thì cực kỳ suy yếu nhưng khi cô đỡ hơn một chút, có thể bày trò thì cô cực kỳ biết cách hành người.

Khó khăn lắm mới thoát ra khỏi cái bóng của sự ốm đau dai dẳng, Đường Hoan lại bắt đầu ồn ào đòi đi mua sắm. Hơn nữa, lý do của cô còn cực kỳ hợp tình hợp lý: “Vì sao phải kiếm tiền? Đương nhiên là vì kiếm tiền sẽ khiến bản thân vui vẻ rồi! Em biết cái gì gọi là mua vui không? Em kiếm tiền nhưng không dùng tiền nên chị sẽ giúp em mua mua mua, để em vui vẻ hơn!”

Hoàng Mao, người đứng nghe: “……”

Nếu là người phụ nữ khác nói ra những lời này thì chắc chắn người phụ nữ đó cực kỳ ham thích hư vinh, không biết sống chết, không thấy rõ được vị trí của mình. Nhưng, khi những lời đó được chị gái của Túc ca nói lại trở nên cực kỳ có sức thuyết phục.

Đúng như những lời Đường Hoan nói, chẳng biết bắt đầu từ bao giờ, Túc Ảnh không còn tự tiêu tiền nữa. Nếu anh cần gì thì thuộc hạ sẽ tự đặt mua cẩn thận cho anh, gần như toàn bộ sinh hoạt của anh đều được Hoàng Mao xử lý ngăn nắp.

Thật ra, Túc Ảnh không quá muốn cho Đường Hoan đi dạo khắp nơi. Anh có một nỗi sợ luôn thường trực trong lòng, anh cảm thấy bên ngoài quá nguy hiểm với cô, anh lo sẽ mất cô nên chỉ hận không thể cột cô vào người mình, giữ cô ở mãi trong nhà.