Khi tỉnh lại, Đường Hoan phát hiện cánh tay mình đã bị bó thành xác ướp.
Cô mê mang nhìn xung quanh, không biết hiện tại đang ở chỗ nào, nhưng dù sao thì cô vẫn cảm thấy mình rất may mắn.
"Nguy hiểm thật! Vừa nhảy ra khỏi cái hố người mù, suýt nữa thì lại rơi vào cái hố người cụt tay, may mà tôi tốt số! Quả thật trên đời này vẫn còn nhiều người tốt, khi tôi rơi vào tình cảnh nguy hiểm như vậy lại vươn tay giúp tôi! Thống rác rưởi, cậu nói xem, điều này có phải chứng minh vận khí của tôi đã tốt lên rồi không?" - Tràn trề tự tin, Đường Hoan nói.
[Người cứu cô là Mộ Cửu Lăng.] - Hệ thống không cần nhiều lời, chỉ nói một câu này đã đủ để đánh tâm trạng tốt đẹp của Đường Hoan về nguyên hình.
Đường Hoan: "......"
Bây giờ, cô rất muốn chết quách đi cho xong.
Cô không chỉ ưu thương, mà còn cảm thấy cực kỳ đau lòng.
Vận khí của cô là cái thứ vận khí rách nát gì thế không biết!
Nếu biết trước mình sẽ được tên biến thái chết tiệt họ Mộ kia cứu, cô thà bị chặt đứt tay còn hơn.
Khi Đường Hoan còn đang thấp thỏm bất an, một người đàn ông nho nhã, tuấn tú, đeo kính giọng vàng đẩy cửa bước vào.
"Tiểu thư Bùi, cô tỉnh rồi?"
Mặc dù đã qua tám năm nhưng khi nghe được giọng nói này, Đường Hoan vẫn lập tức nhận ra đây là giọng nói mà mình đã nghe thấy trong đêm mưa khi còn bị mù, là giọng của Mộ Cửu Lăng!
Sự uy hiếp mà một tên biến thái mang đến vẫn luôn rất lớn.
Đường Hoan mỉm cười, có chút mất tự nhiên.
"Ngại quá, tôi họ Tần, xin hỏi, anh là người đã cứu tôi à? Thật vô cùng cảm ơn anh!" - Đương Hoan hơi nắm tay lại, cô cực kỳ khẩn trương, nói - "Có điều, tôi còn chút việc, cần phải rời đi."
"Tiểu thư Bùi, dù sao thì chúng ta cũng từng quen biết, cô cần gì phải giấu giếm. Cô vội vàng như vậy là vì sợ bí mật của mình bị lộ đúng không? Nhưng, tôi đã biết cả rồi, cô rời đi làm gì?"
Mộ Cửu Lăng dùng ngón cái vuốt ve ngón trỏ, đây là thói quen gã thường làm khi đã dự tính trước được tình huống.
Đường Hoan không ngờ, sau khi sống lại, người thứ nhất nhận ra cô không phải con gấu nhỏ nhà cô mà lại là tên biến thái Mộ Cửu Lăng chết tiệt này!
Thử hỏi, trên đời còn chuyện gì khiến người ta tuyệt vọng hơn không?
Đây là cái thứ kịch bản quỷ quái gì vậy?
"Tôi không phải tiểu thư Bùi!" - Đường Hoan biết, dù thế nào thì cũng không được thừa nhận.
Mộ Cửu Lăng đi tới cạnh Đường Hoan, ép sát từng bước, sau đó đưa đầu về phía hõm vai cô.
Theo bản năng, Đường Hoan quay đầu tránh, cô nhíu mày, mang theo sự ghét bỏ khó có thể miêu tả thành lời.
"Tiểu thư Bùi Hoan Tâm, cô vẫn giống hệt tám năm trước, cùng một hành động, cùng một hơi thở, cô không lừa được tôi." - Gã cực kỳ quen thuộc với những hơi thở chán ghét mà người ta dành cho mình, chỉ cần cảm nhận được một lần thì tuyệt đối sẽ không quên.
Đường Hoan:......
???
Đậu móa!
Mẹ nó, gã này thuộc họ chó hả?
Khí vận chi tử còn có bàn tay vàng kiểu này ư? Ông đây mượn xác hoàn hồn mà gã vừa liếc mắt đã nhìn ra, lại còn như thể đã dự đoán trước, chẳng lẽ gã không cảm thấy chuyện này khó tiếp thu ư?
Đường Hoan cảm thấy, vận khí của người với người khó mà so sánh được.
"Rốt cuộc thì anh muốn gì?" - Đường Hoan khẩn trương đến mức nắm chặt tay thành quyền.
Mộ Cửu Lăng cười khẽ một tiếng.
"Thì ra cô thật sự là Bùi Hoan Tâm à...." - Giọng điệu của gã cực kỳ có ý vị - "Tôi vốn chỉ đoán mò mà thôi, không ngờ cô lại bị tôi lừa dễ dàng như vậy."