Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 172: Kim chủ, tôi là cố nhân (4)




Túc Ảnh chính là một kẻ ngốc, không hơn không kém.

Cho dù bây giờ anh đã công thành danh toại, cũng từ Túc ca của tám năm trước biến thành Túc gia của hiện tại, nhưng, nơi anh thường ở nhất vẫn luôn là căn hộ cũ của Đường Hoan.

Đường Hoan từng mua một cái giường gấp cho Túc Ảnh. Vì muốn tiết kiệm không gian, cô mua cái giường có kích cỡ nhỏ nhất, độ dài không hề phù hợp với dáng người hiện tại của Túc Ảnh, ấy thế mà anh vẫn cam tâm cuộn tròn người lại và nằm trên chiếc giường đó, thân hình một mét chín không hề nhúc nhích, lẳng lặng mở to mắt đến tận bình minh.

Đường Hoan cho rằng mọi nỗi đau đều có thể xóa nhòa theo thời gian, nhưng, thời gian lại chẳng hề xoa dịu bi thương của Túc Ảnh mà chỉ khiến bệnh mất ngủ của anh càng thêm trầm trọng. Anh thức trắng đêm, cuộn tròn trên giường gấp hồi lâu, anh sẽ vào phòng ngủ bên trong, nằm trằn trọc trên giường Đường Hoan.

Có điều, lần nào nằm trên giường cô, người đàn ông với vẻ mặt lạnh nhạt đến chết lặng kia đều sẽ vùi đầu vào chăn, khóc nức nở, nghẹn ngào.

Anh là cậu thiếu niên mà cô đã chứng kiến quá trình trưởng thành, ngày thường vô cùng kiêu kiêu căng, cũng cực kỳ ngạo kiều, thế nhưng khi khóc, anh vẫn chỉ là một đứa bé.

"Chị, giờ tôi đã đồng ý gọi chị là chị rồi, tôi đã chôn giấu toàn bộ tâm tư dơ bẩn đi rồi, nhưng tại sao chị vẫn không hề để ý tới tôi, thậm chí còn không đi vào giấc mộng của tôi?"

"Bây giờ đã chẳng còn ai dám bắt nạt tôi, những việc chị nói, tôi đều đã làm được, nhưng vì sao chị vẫn không trở lại?"

"Tôi bảo mất đi chị, tôi sẽ sống không tốt, nhưng chị vẫn ra đi một cách dễ dàng, không vướng bận như vậy."

"Quả nhiên, chị nói nương tựa vào nhau là nói dối, chỉ mình tôi tin tưởng điều đó. Với chị, chẳng qua tôi chỉ là thứ có cũng được, không có cũng được mà thôi."

Lúc cô tịnh, Túc Ảnh lẩm bẩm một mình.

Đường Hoan cảm thấy tim mình như bị kim đâm vậy.

Trái ngược hoàn toàn với vẻ yếu ớt khi ở một mình, bên ngoài, Túc Ảnh luôn dùng những thủ đoạn sấm rền gió cuốn, không, đã chẳng thể dùng "sấm rền gió cuốn" để hình dung nữa mà phải nói là tàn nhẫn độc ác thì đúng hơn.

Hàng đêm, anh đau khổ bao nhiêu thì khi tra tấn kẻ địch anh sẽ tàn nhẫn bấy nhiêu.

Có rất nhiều kẻ phù hợp làm người thừa kế của Kha gia. Ban đầu, vị trí của một đứa con riêng như anh không quá cao, thế nhưng bằng vào những thủ đoạn xấu xa, anh đã từng bước, từng bước đi lên.

Anh dựa vào danh nghĩa của người thừa kế, gần như phá hủy toàn bộ danh tiếng của Kha gia.

Giết hại, mặc kể là nam hay nữ, già hay trẻ!

Ám sát, chẳng màng đối phương tốt hay xấu, trung thành hay gian trá!

Cách làm việc của anh gần như đã chẳng còn nguyên tắc hay điểm mấu chốt. Chỉ cần có lợi, anh đều sẽ làm, mặc kệ việc đó có bị ngàn người chỉ trỏ hay không.

Nhưng, Hoàng Mao biết.

Chỉ cần Túc ca còn thu thập những người phụ nữ với vẻ ngoài giống chị của anh thì đáy lòng anh vẫn còn một tia nguyên tắc, đó chính là chị của anh.

Những việc Túc ca làm, chỉ cần Hoan tỷ mở miệng ngăn căn, chắc chắn anh sẽ từ bỏ.

Đáng tiếc, Hoan tỷ đã không còn nữa.

Túc Ảnh thu gom rất nhiều cô gái, tất cả đều dựa theo dáng vẻ lúc trước của Đường Hoan.

Chỉ tiếc, con người đều là độc nhất vô nhị, chẳng sợ "túi da" giống đến mức nào thì cũng không phải cùng một người.

Tần Hoan Hoan là cô gái có vẻ ngoài giống Đường Hoan nhất mà Túc Ảnh tìm được, nhưng tính cách lại sai lệch quá lớn.

Một người nhìn thì có vẻ bình thản nhưng mạch não còn rộng hơn cả biển lớn, một người lại quá hư vinh, yêu tiền, yêu quyền thế...