Đường Hoan cứ vậy bị lôi lên xe.
Người vẫn luôn ẩn nấp, Hoàng Mao nôn nóng đến mức muốn dậm chân. Mấy ngày nay không có việc gì để làm, y đều tới quan sát chị gái hộ Túc ca, dù sao thì những lời thằng cháu trai Kha Hạo Vũ nói vào tối đó, nghe kiểu gì cũng chẳng thấy ý tốt. Đâu ngờ tối nay, y ngồi xổm ở đây, lại thật sự có việc xảy ra.
Hoàng Mao biết mình thấp cổ bé họng nên không dám xông lên đối mặt với Kha Hạo Vũ. Vì thế, y chỉ có thể lái xe theo đuôi, liên tục gọi điện cho Túc Ảnh.
Gọi hết cuộc này đến cuộc khác nhưng không hề có người nghe.
Lúc này, Túc Ảnh đang cầm chén rượu, chầm chậm uống. Vũ hội ầm ỹ khiến cậu càng thêm buồn chán, cứ như tất cả cuộc vui trên thế gian này đều của người khác, còn cậu thì chú định cô độc một mình.
Túc Ảnh uống rất nhiều rượu nhưng tửu lượng của cậu quá cao, uống mãi cũng chẳng say, chỉ cảm thấy cả người nóng lên, vì thế, cậu cởi cúc áo vest, định ra ngoài một lát.
Một nữ sinh mặc dạ phục đi về phía Túc ảnh, ngăn cậu lại, phóng khoáng nói: "Bạn học Túc Ảnh, có thể mời cậu nhảy một điệu không?"
Túc Ảnh lạnh lùng nhìn nữ sinh trước mặt, toan nói "Không thể", nhưng khi thấy nữ sinh đó có vài phần giống Đường Hoan, cậu lại sửa miệng: "Được."
Bùi Hoan Tâm, là cô muốn tôi tìm người khác!
Tôi thật sự đi tìm người khác thì đã sao?
Túc Ảnh và một nữ sinh đi tới sàn nhảy, người xung quanh không hẹn mà cùng nhường đường cho hai người.
Chậc chậc, chuyện trăm năm khó gặp, Túc Ảnh đồng ý khiêu vũ với nữ sinh!
Trong trường học, trừ thí nghiệm, gần như chưa từng có ai nhìn thấy Túc Ảnh tiếp xúc với bất cứ người nào vì chuyện khác.
Túc Ảnh vẫn luôn trau mày, từ đầu đến cuối quá trình khiêu vũ, cậu chưa từng thả lỏng khuôn mặt lần nào.
Cậu không tìm người khác được.
Từ tận xương tủy, cậu cực kỳ bài xích việc tiếp xúc với người khác, chán ghét người ta lại gần mình, đặc biệt là phụ nữ, những người phụ nữ tự cho mình là thông minh!
"Bạn học Túc Ảnh, không biết cậu đã có bạn gái chưa?" - Nữ sinh nhỏ giọng hỏi.
Nghĩ tới người phụ nữ trong nhà, đáy mắt Túc Ảnh hiện lên một tia hung ác. Cậu nghiến răng nghiến lợi nói: "Có!"
Kể cả cô không đồng ý, cậu cũng vẫn thừa nhận là có!
Nhảy được nửa bài, đột nhiên Túc Ảnh mất hết hứng thú. Cậu rời khỏi sàn nhảy, ra ngoài đốt một điếu thuốc.
Cậu muốn về tìm cô. Càng là những lúc náo nhiệt, cậu càng muốn về nhà ngồi bên cạnh cô. Bởi vì, cô không nhìn thấy gì, vĩnh viễn chỉ có thể ngồi trong bóng tối một mình, tự tìm kiếm niềm vui cho bản thân, ví dụ như nghe âm thanh phát ra từ TV.
Thế nhưng, Túc Ảnh cảm thấy mình không bước qua được ranh rới kia, cô quen biết Mộ Cửu Lăng, còn dây dưa với Kha Hạo Vũ, cô.....
Bực bội dập tắt điếu thuốc, những phiền muộn trong lòng Túc Ảnh không hề giảm bớt.
Đúng lúc này, Hoàng Mao lại gọi tới lần nữa.
"Ông anh của em ơi, cuối cùng thì anh cũng nghe điện thoại!" - Hoàng Mao gào lên như quỷ khóc sói hú.
"Anh tới quán rượu Phấn Hồng Bọt Biển nhanh đi, nếu không tới, mọi việc sẽ không cứu vãn được nữa."
Hoàng Mao run rẩy đứng trước phòng 902, đầu óc vô cùng hỗn loạn.
Y áp sát tai vào cửa cũng không nghe được động tĩnh gì, các quán rượu kiểu này thường có cách âm rất tốt vì sợ quấy rầy hứng thú của khách hàng.
Để y chạy vào làm anh hùng cứu mỹ nhân? Nhưng y không dám! Trên y có già, dưới y có trẻ, nếu y bị Kha Hạo Vũ để ý, chỉ sợ Túc ca cũng không cứu nổi y!
Túc Ảnh cấp tốc lái xe, xe chạy trên đường nhanh như chớp, giọng nói của Hoàng Mao không ngừng vọng lại trong đầu cậu.