Túc Ảnh là người có thể hạ quyết tâm một cách dứt khoát.
Đường Hoan đuổi cậu đi, cậu thật sự không về nhà.
Đường Hoan lo lắng, bất an: "Thống Rác Rưởi, cậu nói xem, có phải tôi đã quá đáng quá rồi không?"
Cô vốn cho rằng hệ thống trước giờ chỉ biết giúp đỡ vai phản diện và dẫm đạp lên cô lần này cũng sẽ nói chuyện thiên vị Túc Ảnh, đâu ngờ, nó lại nghiêm túc đáp: [Không hề. Đàn ông phải ra dáng đàn ông, không được cưỡng bức phụ nữ, kể cả Túc Ảnh là boss phản diện, ta cũng sẽ không do dự mà khiển trách đạo đức của cậu ấy!]
Sau khi khiển trách ở phương diện đạo đức xong, hệ thống lại uyển chuyển nói tiếp: [Có điều, ta thấy nên xác định lại mối quan hệ của hai người.]
"Quan hệ gì?" - Nghĩ tới chuyện đêm đó, Đường Hoan bất giác nuốt nước miếng - "Tôi coi thằng bé là em trai mình."
[Nhưng cậu ấy muốn "ngủ" cô nha.] - Hệ thống chọc thủng một cách thô bạo.
"Đó là vì thằng bé còn nhỏ nên bị lá che mắt, chưa gặp được nhiều cô gái trẻ tuổi khác."
[Nói nhiều thêm nữa cũng không thể che dấu được sự thật là cậu ấy muốn "ngủ" cô đâu.]
"Cút!"
Rác rưởi! Trừ câu này, cậu có thể phun ra được câu khác không?
Không thể không nói, bản lĩnh tẩy não của hệ thống rác rưởi rất cao, trong đầu Đường Hoan bây giờ cũng chỉ quẩn quanh một câu: Cậu ấy muốn "ngủ" cô, tựa như âm thanh của ma quỷ xuyên qua não, quấy nhiễu đến nỗi cô chẳng thể yên ổn được.
*
* *
Túc Ảnh và Đường Hoan cứ như đang chiến tranh lạnh vậy.
Khi biết người phụ nữ kia chỉ xin nghỉ một ngày, sau đó lại tiếp tục tới nhà hàng đánh đàn như không có chuyện gì xảy ra....
Lòng Túc Ảnh càng thêm lạnh lẽo.
Luôn miệng nói cậu là cầm thú không có tình người nhưng cô thì sao? So với cậu, cô còn vô tình hơn! Quả nhiên trên đời này chẳng có ai đáng tin cả! Cô cũng không ngoại lệ!
Ở thời điểm hai người chiến tranh lạnh, cuối cùng Kha Hạo Vũ cũng tốt nghiệp về nước.
"Túc Ảnh, quả nhiên tôi không nhìn lầm cậu." - Ngày Kha Hạo Vũ về nước, Túc Ảnh đón gió tẩy trần cho hắn, cấp dưới cung kính dự thính, Kha Hạo Vũ cực kỳ phấn khích, vỗ vỗ bả vai Túc Ảnh và nói.
Có được thế lực như vậy, hắn cần gì lo lắng khi anh em trong gia tộc đối phó mình.
Chỉ cười ngoài mặt, Hoàng Mao cúi đầu. Ngu xuẩn, được mọi người gọi một tiếng Kha thiếu thì cho rằng mọi người thật sự là chó săn của hắn sao? Chẳng nhìn lại xem, những người tới dự thính hôm nay có mấy ai đã gặp hắn, có người nào phục hắn không.
Mọi người thừa nhận, chỉ có Túc Ca!
"Túc Ảnh, có cậu ở đây, tôi về nước tranh đoạt với bọn họ cũng nắm chắc hơn!" - Kha Hạo Vũ nói lời từ tận đáy lòng.
Sau khi đón gió tẩy trần, mọi người đi xuống sảnh khách sạn. Vừa ra khỏi thang máy, điện thoại của Hoàng Mao đã vang lên.
... Chị của Túc ca?
... Là chị của Túc ca!!!
Hoàng Mao nhìn Túc Ảnh, dùng khẩu hình nói: "chị ấy".
Túc Ảnh ra hiệu cho y nhận cuộc gọi.
Lòng Hoàng Mao sắp hỏng đến nơi, vì sao y phải chịu đựng những việc này?
Đường Hoan suy nghĩ khá lâu mới quyết định gọi cho Hoàng Mao, hỏi tình hình của Túc Ảnh. Từ ngày cậu dọn ra ngoài là hoàn toàn bặt vô âm tín. Đường Hoan cảm thấy cực kỳ tủi thân, rõ ràng người sai là cậu, ấy thế mà cậu còn dám bỏ nhà ra đi!
Hoàng Mao nhận điện thoại, lấy tốc độ nhanh nhất trong đời, nói: "Chị, dạo này tai em không được tốt lắm, Túc ca ở ngay cạnh em, em nhờ anh ấy nghe điện thoại!"