Túc Ảnh lạnh nhạt cong môi.
"Giáo huấn lão ta một chút, chẳng phải mọi chuyện sẽ ổn sao?" - Giọng điệu của cậu vô cùng nhẹ nhàng bâng quơ.
Nhịn không được, Hoàng Mao rùng mình. Y cứ tưởng sau khi Túc Ảnh có địa vị cao sẽ đi theo con đường Phật hệ, xem ra, y hoàn toàn sai rồi, Túc ca không thèm để ý tới những lời đồn vớ vẩn ấy mà thôi.
Chỉ cần không dẫm vào điểm mấu chốt của Túc Ảnh, cậu cũng lười để ý đến những tên hề nhảy nhót đó.
"Đánh gãy một chân của lão, dặn lão sau này làm việc cẩn thận."
Túc Ảnh nói tỉnh bơ.
*
* *
Thầy giáo hướng dẫn chuyên ngành sinh dược học của Túc Ảnh là một vị giáo sư lôi thôi, lếch thếch, được gọi là "kẻ điên". Ông là người say mê với nghiên cứu, gần như sẽ không tự dạy sinh viên. Khi đi học, đằng ấy có thể đứng cạnh ông để quan sát nhưng vào đầu được bao nhiêu thì phải xem ngộ tính của mỗi người. Nếu gặp được học sinh có ngộ tính cao, "Kẻ điên" mới nguyện ý nói nhiều thêm vài câu, chứ bình thường, ông chẳng thèm lên tiếng.
Không để ý tới lời đồn vớ vẩn trong trường, Túc Ảnh chuyên tâm theo học giáo sư hướng dẫn của mình, nhìn cứ như có tới hai "kẻ điên" vậy.
Ngày cũng như đêm, trắng đen chẳng phân biệt, hoàn toàn đắm chìm vào những thí nghiệm.
Thời gian thấm thoát trôi đi, nháy mắt đã qua hai năm, ngày Kha Hạo Vũ về nước cũng không còn xa.
Túc Ảnh rất có thiên phú trong lĩnh vực nghiên cứu, thậm chí, khả năng của cậu cao đến nỗi người chỉ coi trong nghiên cứu - Kẻ điên đã bắt đầu chỉ điểm cho cậu.
Điểm thi, đứng đầu.
Kết quả nghiên cứu, đứng đầu.
Khi người khác còn đang gặm sách gặm vở, Túc Ảnh đã bỏ xa họ ở phía sau. Vì vậy, sinh viên trong trường bắt đầu đánh giá cậu, nói cậu có thiên phú nghiên cứu thì đã sao, nhân phẩm vẫn "low" vô cùng.
Mưa gió sau lưng không hề ảnh hưởng tới túc Ảnh.
Mộ Cửu Lăng càng cảm thấy thú vị hơn.
Trước kia, tiểu súc sinh này chỉ cần nghe thấy một lời khó nghe là đã hận không thể xông tới đánh sống đánh chết với người ta, đâu ngờ sau vài năm ở cùng người phụ nữ mù, tâm tính lại thật sự thay đổi.
Không chỉ thấy Túc Ảnh thú vị, Mộ Cửu Lăng cũng cực kỳ hứng thú với người phụ nữ mù sau lưng cậu. Có thể nuôi một con sói nhỏ, biến nó thành dáng vẻ hiện tại, gã thật sự cảm thấy hứng thú đối với người phụ nữ mù này.
*
* *
Sau khi đàn xong, Đường Hoan trốn vào một góc, hắt xì rõ to.
Cô cứ cảm thấy có kẻ nào đó mang theo ý xấu nhớ thương mình!
Mộ Cửu Lăng chậm rãi bước vào nhà ăn, sau đó chọn chỗ ngồi gần vị trí đánh đàn nhất, gã ra hiệu bằng ánh mắt cho cấp dưới.
"Này tiểu thư, trông cô khá xinh đẹp, mời cô một bữa cơm nhé, thấy thế nào?" - Nhận được chỉ thị của Mộ Cửu Lăng, tên cấp dưới đi về phía Đường Hoan, nói với giọng điệu vô cùng ngả ngớn.
Đường Hoan lạnh nhạt: "Không thế nào cả, tôi phải đánh đàn."
Tên kia vừa mở miệng đã khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Hắn ta cứ như không hiểu tiếng người: "Một con đàn bà như cô diễn tấu ở nhà hàng không phải vì muốn câu được người giàu có à? Theo tôi, tôi đảm bảo cô không cần vất vả nữa!"
Cái đậu!
Tao đây bám boss phản diện rồi, cần phải theo cái tên dưa vẹo táo nứt nhà mày?
Đường Hoan toan cầm gậy lên nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã nghe thấy một giọng nói vô cùng trong trẻo: "Vị tiên sinh này, nói chuyện thô lỗ với phái nữ như vậy không được hay lắm đâu."
Mộ Cửu Lăng lên sân khấu, đương nhiên cấp dưới của gã sẽ giả bộ sợ hãi rời đi.
Nhìn người phụ nữ trước mặt, Mộ Cửu Lăng nhíu mày, hình như... cũng chẳng có gì đặc biệt.