Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 152: Đế Vương thế giới ngầm (42)




Sau khi áp xuống nỗi lòng đang dậy sóng, Túc Ảnh run rẩy bế người từ trên đất lên.

Da thịt cô trơn mượt, suýt nữa thì trượt xuống khỏi tay cậu.

Không biết vì sao, Túc Ảnh cảm thấy vô cùng chột dạ, đúng ra thì nếu là bình thường, trong lòng cậu sẽ không suy nghĩ những "chuyện khác"! Cậu lại là người có định lực cao, dưới mười tầng ngầm kia, loại "sắc đẹp" gì mà chẳng có. Trong ba năm, sau khi nắm trong tay không ít quyền hạn, rất nhiều người muốn nhào vào trong lòng cậu, có điều, cậu làm như không thấy mà thôi.

Túc Ảnh đặt người phụ nữ vào trong chăn. Cảm xúc trơn mượt trên tay biến mất, lòng cậu tự nhiên sinh ra một chút mất mát.

Sau đó, cậu nhìn người phụ nữ ngủ cũng không chịu yên, đang rầm rì đá chăn...... Nhìn vô cùng chăm chú, đáy mắt bất chợt thay đổi.

Đêm khuya.

Ánh trăng sáng trong hơn bình thường.

Thiếu niên trong phòng khách chậm rãi đi vào phòng ngủ, đêm tối dường như đã đánh thức dã thú ẩn sâu trong lòng người.

Cuối cùng, sau khi nắm chặt bàn tay, cậu trực tiếp trèo lên giường, ôm lấy người phụ nữ từ phía sau. Nằm trong vòng tay cậu, cô ngoan ngoãn tựa mèo con, dùng lưng cọ cọ vào ngực cậu, hai người xát chặt vào nhau, không có lấy một khe hở.

"Chị?"

Túc Ảnh nhỏ giọng nỉ non, mang theo vài phần châm chọc.

"Nếu chỉ làm chị thì chẳng có gì thú vị."

Cậu lẩm bẩm một mình, sau đó thả ra mãnh thú đã sớm thức tỉnh......

Không biết dây dưa bao lâu, cũng chẳng biết đã làm càn đến mức nào, chỉ biết, người phụ nữ trong vòng tay luôn thấp giọng khóc, cầu xin đừng mà.

Chưa bao giờ, Túc Ảnh thấy mình điên cuồng như thế.

"Hoan Hoan..." - Túc Ảnh nỉ non, sau đó giật mình tỉnh mộng. < =)))) >

Ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao.

Biết mình ngủ mơ cả đêm, Túc Ảnh cảm thấy toàn thân khó chịu. Ngửi được mùi tanh nhàn nhạt trong không khí, cậu cuống cuồng nhảy từ trên giường xuống, vội vàng chạy vọt vào phòng tắm.

Sau khi thay quần áo, dùng nước lạnh vỗ mạnh vào hai má để tỉnh táo lại, Túc Ảnh nhắm mắt, dựa vào cửa, hít sâu một hơi.

Cậu biết, các thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi sẽ có những giấc mộng kiểu này, thế nhưng, cậu chưa từng mơ như thế, cậu vốn tưởng rằng yêu cầu của mình quá cao, không có người phụ nữ nào có khiến cậu mộng...

Túc Ảnh rón rén đi vào phòng Đường Hoan. Cô vẫn đang ngủ, chăn đắp không kín, nửa trên như ẩn như hiện. Trái tim vừa bình phục của Túc Ảnh lại bắt đầu đập điên cuồng, tâm như nổi trống. Cậu đi tới, đắp chăn lại cho cô, sau đó ngồi xổm bên giường. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve theo từng đường nét trên khuôn mặt Đường Hoan, sóng gió nơi đáy lòng cậu dần dần rút đi, biến thành trầm ổn, bình tĩnh.

"Cô ngốc nghếch như vậy, mắt còn không nhìn thấy, gả cho người khác thì chỉ có thể bị người ta bắt nạt, ở lại cạnh tôi cũng rất tốt, đúng không?"

Túc Ảnh cực đoan lại bá đạo, kể cả là chị gái thì cậu cũng không cho phép người đàn ông nào chen vào cuộc sống của mình, còn để cậu phải gọi một tiếng anh rể. Huống chi, cô đâu phải chị gái của cậu, cậu chưa từng tâm phục khẩu phục gọi cô là chị! Vậy nên, là chị em, hay là một mối quan hệ khác thì người định đoạt là cậu, không phải sao?


*

* *

Đường Hoan ngủ dậy, Túc Ảnh đã làm xong món ăn Trung Quốc và rời nhà.

"Trên bàn có đồ ăn, cô bỏ vào lò vi sóng ba phút, chờ một lát rồi lấy ra, nếu không sẽ bỏng tay." - Khi đang bàn bạc bước tiếp theo để mở rộng thế lực với Hoàng Mao và cấp dưới, Túc Ảnh thỉnh thoảng lại lấy điện thoại ra xem.

Xem gì?

Hoàng Mao biết.

Camera trong nhà Túc ca là sáng nay, y vội vàng trang bị sau khi nghe được lệnh của Túc ca. Túc ca nói gì mà đi học đại học nên lo lắng người mù ở nhà một mình không an toàn, muốn lắp camera theo dõi.