Đường Hoan quá ầm ĩ. Cảm thấy khống chế cô có chút khó khăn, Túc Ảnh đành phải vội vàng đưa cô ra khỏi tiệc tạ ơn giáo viên.
Chờ Hoàng Mao lái xe tới, Túc Ảnh lập tức mang Đường Hoan rời đi.
Đằng ấy cho Đường Hoan lên xe sẽ ngoan ngoãn?
Không, cô bắt đầu diễn lại cảnh vừa xảy ra......
"Bạn học Túc Ảnh, tớ thích cậu!"
"Tôi không thích cậu!"
"Bạn học Túc Ảnh, cậu có thể thử thích tớ không?"
"Không thể!"
Đường Hoan vụng về diễn hai nhân vật, sau đó bắt đầu cười, cười đến mức nghiêng ngả.
Hoàng Mao căng thẳng đến mức đổ mồ hôi lạnh, quay đầu hỏi: "Túc ca, chị ấy... lại say rồi ạ?"
Đường Hoan xoay về phía y, cười hì hì: "Chị đây không say! Nào, tiểu mỹ nữ, để chị ôm một cái......"
Hoàng Mao: "......" Sợ đến mức quay đầu nghiêm túc lái xe. Y, tiểu mỹ nữ? Vậy mà còn nói không say?
Sắc mặt Túc Ảnh đen như đáy nồi: "Bùi Hoan Tâm!" - Cậu nghiến răng nghiến lợi.
"Gọi bố đây cái gì?" - Đường Hoan đáp trả vô cùng khí phách, sau đó vươn tay sờ đầu Túc Ảnh - "Ô, tiểu ca ca đẹp trai ghê, chị thích, để chị hôn cái nào."
Hoàng Mao quá hoảng, không cẩn thận dẫm vào chân ga.
Đường Hoan "tập kích" mặt Túc Ảnh. Túc Ảnh tức đến mức cắn chặt răng, trời biết "phẩm chất" của cô khi thật sự say rượu lại mới lạ và độc đáo thế này.
Một người mù có thể nhìn thấy ai đẹp?
Xe đột ngột tăng tốc, Đường Hoan không kịp phòng bị, nghiêng đổ về phía trước, xui xẻo thế nào mà hôn luôn lên môi Túc Ảnh.
Nhìn thấy tất cả qua kính chiếu hậu, Hoàng Mao cảm thấy ngày chết của mình không xa. Tổn Thọ rồi!
Đường Hoan còn vươn lưỡi liếm liếm.
Túc Ảnh hoàn toàn không kịp phản ứng. Đến tận khi xuống xe, mang người vào thang máy, cậu vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Đường Hoan ngồi xổm trong thang máy, mãi không chịu ra ngoài.
"Bát Giới, nơi này có yêu quái, vi sư muốn ở lại trong vòng tròn." - Đường Hoan nghiêm trang ngồi xổm vẽ vòng tròn, chẳng biết cô đã đổi kịch bản từ bao giờ.
Túc Ảnh thật sự không nhịn được nữa, trực tiếp bế người lên.
"A, có yêu quái!" - Đường Hoan hô lớn.
Túc Ảnh: "......"
Dạ phục Túc Ảnh chọn cho Đường Hoan hơi dày, hơn nữa còn kín mít, gió không lọt nổi, cả người Đường Hoan đều đổ mồ hôi, có điều, hơn phân nửa số mồ hôi là do trên đường, cô "lăn lộn" mà ra.
Túc Ảnh ôm Đường đặt lên giường trong phòng ngủ.
Đường Hoan không nói lời nào, đột ngột ngồi dậy, duỗi tay xé dạ phục trên người xuống, động tác cực kỳ thô bạo, quả thật khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
"Xem đây, ta, Sailor Moon biến hình!"
Không sai, cô lại đổi sang kịch bản khác.
Từ đùa giỡn "phụ nam" đàng hoàng đến ba lần đánh Bạch Cốt Tinh, rồi chuyển qua thủy thủ mặt trăng......
Túc Ảnh chưa bao giờ thấy mệt tâm như hiện tại.
Hơn nữa, ai có thể nói cho cậu, vì sao sức mạnh của một con ma men lại lớn như vậy không? Bộ dạ phục nguyên vẹn chỉ bị cô kéo kéo hai lần, ấy vậy mà lại rách toạc ra.
Đập vào mắt Túc Ảnh là bờ lưng ngọc ngà trắng nõn.
Tim Túc Ảnh lập tức đập vô cùng nhanh, cậu cực kỳ hoảng loạn, vội vàng quay đầu sang hướng khác.
Được như ý nguyện, con ma men kéo dạ phục ra, ném xuống đất, sau đó nằm ngủ luôn trên dạ phục.
Túc Ảnh: "......" Đột nhiên cảm thấy cực kỳ đau đầu.
Thiếu niêm trộm quay lại nhìn người phụ nữ đang ngủ trên dạ phục.
Nhìn khuôn mặt thanh tú, lịch sự, tao nhã của cô, nhìn phần lưng để lộ ra ngoài của cô, nhìn đôi chân thon dài, trắng nõn của cô, cậu cảm thấy mình thật giống một tên bỉ ổi xấu xa.