Vừa nãy chỉ có mình Giang Nhã Lỵ nói chuyện với Đường Hoan, sau khi cô bé rời đi, nguyên cả bàn bắt chuyện với Đường Hoan.
"Thì ra Túc Ảnh là em trai của cô!"
Vị phụ huynh ngồi cùng bàn không tự chủ được mà cảm khái: "Đứa nhỏ này về sau chắc chắn sẽ rất có tiền đồ......"
"Nào nào nào, tôi kính cô một ly, chúc lệnh đệ[1] tương lai sáng láng!"
Phụ huynh tới chúc rượu không ngừng, Đường Hoan cũng cực kỳ cao hứng, đứa nhỏ nhà mình có tiền đồ, ai lại không vui cơ chứ?
Vì thế, người nào tới, Đường Hoan cũng không cự tuyệt, uống nhiều thêm mấy chén.
Ừ, mấy chén, một chút rượu mà thôi.
[1]lệnh đệ: cách gọi em trai của người đang đối thoại với mình một cách tôn trọng, nghiêm trang, nghiêm túc hơn bình thường.
*
* *
Sau khi kính rượu thầy cô, Giang Nhã Lỵ nắm chặt tay, lấy hết can đảm chạy lên sân khấu, nơi Túc Ảnh vừa diễn thuyết, cầm mic lên.
Tuy thường ngày Túc Ảnh rất lạnh nhạt, cũng không thích giao lưu với người khác nhưng chị cậu vừa nói, thật ra cậu là người mặt lạnh tâm nóng, hơn nữa, chị cậu còn rất thích cô bé, như vậy chẳng phải cô bé cũng nên tranh thủ một chút để có được tình cảm của cậu? Vả lại, vừa gặp người lớn trong nhà Túc Ảnh, cô bé đã được chị cậu, Hoan Tâm tỷ tỷ thích, với cả, nếu không có gì ngoài ý muốn, đây sẽ là lần gặp cuối cùng trong thời phổ thông, một số chuyện nếu không nói ra miệng thì có khi cả đời Túc Ảnh cũng không biết, chờ cậu vào đại học sẽ gặp nhiều người tốt hơn, được nhiều cô gái thích hơn!
"Bạn học Túc Ảnh, tớ..... tớ thích cậu!" - Giang Nhã Lỵ hít sâu một hơi, hô lớn như thể muốn đập nồi dìm thuyền.
Hả? Ai vừa nói thích tên gấu nhỏ nhà cô vậy?
Đường Hoan mơ màng xoay người về phía âm thanh phát ra.
Lúc này, Túc Ảnh đã đi tới cạnh cô. Nhìn thấy hai má cô như rặng mây đỏ ửng, dáng vẻ mờ mịt ngây thơ, trong lòng cậu lập tức nổi lên dự cảm xấu.
Rốt cuộc thì cô đã uống bao nhiêu?
Xem ra còn say nghiêm trọng hơn lần trước!
Còn người vừa thổ lộ trên sân khấu...... Túc Ảnh không để vào mắt, cũng chưa từng chú ý tới.
Đường Hoan lung lay đứng dậy, mãi cũng không thể đứng vững nên gục luôn vào ngực Túc Ảnh. Sau đó, cô lại cực kỳ kiên cường bất khuất mà đứng thẳng lên, nghiêm trang nhắc nhở: "Bạn Túc Ảnh, có người vừa nói thích em."
Giọng cô khá lớn và vang, giọng của những con ma men bình thường cũng đều vừa to vừa vang như vậy. Người nào người nấy đều nghe thấy giọng cô, sau đó toàn hội trường rơi vào im lặng, tựa như tất cả đều chờ "nam chính" đáp lại.
Thậm chí, không ít phụ huynh còn đang thầm cảm khái, tuổi trẻ thật tuyệt, có thể dũng cảm theo đuổi tình yêu như vậy.
"Bạn học Túc Ảnh, tớ thật sự thích cậu." - Giang Nhã Lỵ vô cùng khẩn trương, nhắc lại lần nữa.
Túc Ảnh lạnh lạnh nhạt nhạt đáp: "Tôi không thích cậu."
Trên khuôn mặt cô bé hiện rõ vẻ mất mát, hốc mắt đỏ lên, nhưng vẫn kiên cường không khóc thành tiếng: "Vậy cậu, có thể thử thích tớ, cho tớ một cơ hội không?"
"Không thể." - Túc Ảnh lạnh nhạt, nói như chém đinh chặt sắt.
Giang Nhã Lỵ không nhịn được nữa, cô bé nghĩ tới vô số trường hợp bị cự tuyệt uyển chuyển nhưng lại chưa từng nghĩ mình sẽ bị cự tuyệt dứt khoát như vậy, không có lấy một con đường sống.
Giang Nhã Lỵ khóc lóc chạy ra khỏi tiệc rượu, nhưng, Túc Ảnh lại chẳng có ý định đuổi theo.
Hiện tại, gân xanh trên thái dương cậu nổi lên cực kỳ rõ ràng, trong lòng cậu xuất hiện ý nghĩ muốn đánh người!
"Chị nóng, chị muốn cởi quần áo!" - Đường Hoan vặn vẹo, xoay đi xoay lại trong lòng Túc Ảnh, nếu không phải cậu đang giữ chặt cô thì có khi cô đã thật sự lột dạ phục ra rồi.
"Giờ chưa thể cởi! Rất nhiều người đang nhìn!" - Túc Ảnh nhẫn nại, thấp giọng nói.
"Vậy em che kín mắt bọn họ lại đi...."
Túc Ảnh: "......"