"Vị tiểu thư này, có thể mời cô uống một ly không?" - Túc Ảnh đè thấp giọng, nói.
Khi vừa nghe thấy giọng nói này, Đường Hoan đã biết đối phương là con gấu nhỏ nhà mình, vì thế, cô kiêu ngạo quay đầu đi, dáng vẻ có chút ngốc nghếch, dễ thương, hơi thở mang theo mùi rượu: "Không uống, không phải người nào mời tôi cũng uống!"
"Nếu tôi nhất quyết muốn cô uống chén rượu này thì sao?" - Túc Ảnh hùng hổ đe dọa.
Nhân viên phục vụ bên cạnh nhíu mày, lên tiếng: "Tiên sinh, cô ấy nói không uống."
Đường Hoan không giỏi uống rượu, vừa nãy còn bị người ta ác ý mời rượu có nồng độ cao nên mặc dù đã cố gắng, cô vẫn ngà ngà say, lầm bầm lầu bàu đáp: "Nhất quyết muốn tôi uống?"
"Vậy thì uống......"
Dứt lời, Túc Ảnh còn chưa kịp phản ứng, cô đã cầm lấy ly rượu từ trong tay cậu. Túc Ảnh vội vàng giằng lại nhưng cô giữ rất chặt, sống chết cũng không chịu buông tay. Cô vừa nắm lý rượu, vừa nói với giọng điệu trêu đùa trẻ nhỏ: "Muốn đoạt đồ của chị? Chị càng không cho em......"
"Tiểu Ảnh, gọi một tiếng chị đi, gọi chị thì chị sẽ cho em."
Túc Ảnh: "......"
Nhìn thuộc hạ của mình nhịn cười, gân xanh trên trán Túc Ảnh nổi lên.
Thật ra Đường Hoan chỉ ngà ngà say mà thôi, cô chưa say đến mức cái gì cũng không biết, cô chỉ muốn trêu tên gấu nhỏ nhà mình chút thôi. Biết tên gấu nhỏ nhà mình không thích bị đùa giỡn, nếu tiếp tục chọc cậu, có khi cậu sẽ bùng nổ mất, vì thế, Đường Hoan buông chén rượu ra, vươn ngón tay chọc chọc vào ngực Túc Ảnh: "Em cho rằng chị bị mù thì không nhận ra em hả? Còn gọi chị là tiểu thư. Vì chị không thích động đao hay vì em sống quá nhẹ nhàng?"
Sắc mặt Túc Ảnh càng lúc càng khó coi: "Cô uống say."
Đường Hoan khẳng định: "Không, chị không say, chị đâu có dễ say như vậy!"
Túc Ảnh: "..."
"Đi thôi, về nhà!" - Đầu óc cậu có vấn đề mới muốn mang người phụ nữ này đi ăn cơm cùng mình.
Đường Hoan vươn tay, ý bảo Túc Ảnh nâng cô.
Nghĩ tới cô là người mù nên Túc Ảnh cũng duỗi tay dắt cô.
Dường Hoan nghiêm trang nói: "Khởi giá!"
Túc Ảnh: "......" Cô coi mình là Hoàng Thái hậu hay coi cậu thành thái giám?
Túc Ảnh nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể làm gì cô.
"Hoan Tâm, tôi sẽ thay cô xin nghỉ với giám đốc." - Chàng trai phục vụ vừa nói chuyện phiếm với Đường Hoan lên tiếng.
Túc Ảnh lạnh nhạt nhíu mày, phất tay với Hoàng Mao, nói bên tai y: "Chúc mừng sinh nhật tên ngoại quốc vừa kính rượu."
Đương nhiên Hoàng Mao hiểu, "chúc mừng" không phải chúc mừng bình thường.
Sau khi về nhà, Đường Hoan cởi giày, cởi tất, ngồi xếp bằng trên sô pha, đột ngột mở miệng: "Tiểu Ảnh Tử, lấy trái cây trên bàn tới cho chị giải rượu!"
"Cô say rồi, cần nghỉ ngơi." - Túc Ảnh nhẫn nại, thu dọn giày và tất cho cô.
Đường Hoan cười ha hả: "Em tưởng chị say? Chị nói cho em nghe, thật ra chị không say, chị vẫn ý thức được, chỉ là không khống chế được mình mà thôi. Dáng vẻ khi say của chị không phải thế này đâu."
Túc Ảnh chẳng thèm tin lời cô.
Nhưng một tháng sau, cậu mới biết, những lời Đường Hoan nói hôm nay......
Là thật!
Khi say, cô khiến người ta mệt tâm hơn bây giờ rất nhiều.