Làm nhiệm vụ u ám kiểu này thật gian nan! Từ nhỏ, Túc Ảnh đã sống trong hoàn cảnh sai trái, lớn lên lại càng thêm lệch lạc, chắc chắn sẽ chẳng ai thật sự đi vào lòng cậu. Loại nhân vật như Đế Vương thế giới ngầm và cô gái mù Bùi Hoan Tâm, có thể nói chẳng liên quan gì tới nhau, phải ngăn cản tên gian tế đưa tin sai cho Túc Ảnh trong tương lai, quả thật là việc khó đến mức Đường Hoan muốn khóc!
(mai chủ nhật, có chương mới, đây chỉ là chương ảo, mong mọi người ngày mai quay lại đọc chương này)
Mộ gia ném "đồ chơi" tới lò sát sinh, chẳng qua là muốn làm nhục tên tiểu súc sinh này thôi, nếu thật sự chơi chán thì đã tự tay giải quyết rồi.
Tuy những kẻ ở đây thích làm xằng làm bậy nhưng cũng biết người nào có thể động tới, người nào không thể chọc vào.
Vậy nên, thật sự không có người ra giá.
Đường Hoan nhỏ nhẹ lên tiếng: "Tôi mua. Xin hỏi, giá cả rẻ thế nào?"
Tất cả mọi người đều sững sờ, không hẹn mà cùng nhìn về phía Đường Hoan.
Không thể nghi ngờ, Túc Ảnh chính là boss phản diện.
Dù sao thì chỉ có "mạng" của boss phản diện mới "lớn" như vậy, ngay cả khí vận chi tử muốn làm gì cậu thì cũng phải giữ lại cái mạng cho cậu.
Ngay từ lúc bắt đầu, Túc Ảnh và Mộ Cửu Lăng đã là hai người hoàn toàn đối lập.
Từ nhỏ, vị thiếu niên này đã phải chịu đủ loại oan ức, lăng nhục, sống lăn lê bò lết như "giống loài lai tạp"[1] thấp hèn. Ý tưởng duy nhất trong đầu cậu là cố gắng để ngày nào đó có thể giẫm đạp lên Mộ thiếu gia - kẻ luôn tự nhận mình cao quý, một lần nữa nắm trong tay vận mệnh của chính mình. Vậy nên, cậu có thể bỏ qua danh dự mà quỳ rạp dưới chân người khác, mặc kệ người ta lăng nhục. Với cậu, để sống sót, lòng tự tôn chẳng là cái thá gì.
Ở trong lồng sắt, Túc Ảnh dữ tợn nhìn chằm chằm Đường Hoan, đáy mắt hiện lên sự hung ác và tàn bạo
Tất cả những kẻ có mặt:...... Lại một lần nữa sững sờ.
Người này tới phá hoại hả?
"Vậy... tôi mua cậu ấy." Trước mặt bao người, cô gái có đôi mắt vô thần lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, sờ sờ rồi lại vuốt vuốt một lúc mới chịu hạ quyết tâm.
Nhìn thấy động tác lưu luyến không buông kia, người sáng suốt đều cảm thấy chẳng còn gì để nói.
Mộ Cửu Lăng chậm rãi phẩy phẩy tay.
Một cô gái hơn hai mươi tuổi, sao lại thu dưỡng tiểu súc sinh sống dai kia? Thật đúng là khiến người ta kinh ngạc.
Đã thế, cô còn cho tiểu súc sinh kia đi học... Nếu cứ phát triển như vậy, cũng đáng để gợi lên chút hứng thú của Mộ Cửu Lăng. Gã muốn xem xem tiểu súc sinh kia có thể bò ra từ bùn lầy hay không, dù sao thì gã hành hạ tiểu súc sinh kia nhiều năm như vậy mà chẳng chơi ra trò mới gì, đã dần dần mất hứng thú. Nhưng xem ra, cảm giác mới mẻ bắt đầu trở lại với gã.
"Quan sát thật kỹ, không được hành động thiếu suy nghĩ."
Chờ xem có cái gì vui, gã ra tay cũng chưa muộn.
*
* *
Thế giới tối tăm kiểu này, trong trường học cũng không thiếu kẻ đầu sỏ chuyên đi bắt nạt, người mới vào trường đều sẽ bị chúng "dạy dỗ", Túc Ảnh không ngoại lệ. Có điều, cậu rất gian manh, thời gian đầu, chỉ cần thấy những tên giáo bá[2] đó đi về phía mình là lập tức quay đầu chạy nên chưa bị bắt. Nhưng phương pháp này không thể sử dụng lâu dài, cuối cùng vẫn có người chặn được cậu trong góc nhỏ.
Túc Ảnh ôm Đường Hoan vào phòng ngủ, ném cô lên giường rồi xoay người rời đi. Tới cửa, cậu nhíu mày, quay lại đắp chăn cho Đường Hoan, bây giờ cô còn giá trị lợi dụng, nguồn thu của cả nhà đều dựa vào mình cô nên cô tạm thời không thể ốm được.
Sau khi Túc Ảnh ra ngoài, đóng cửa phòng lại, khóe môi Đường Hoan cong lên, cô duỗi tay xoa xoa cái eo già của mình. Tên gấu con thối này chẳng đáng yêu chút nào, cứ thế ném thẳng cô lên giường, suýt nữa thì eo cô gãy đôi rồi. Có điều, cậu đã bắt đầu tỉnh ngộ, cũng biết quay lại đắp chăn cho cô, xem ra cách dạy dỗ của cô vẫn có tác dụng.
Đường Hoan tự thấy mình thật bổng bổng đát[1].
Chẳng biết, nếu đọc được suy nghĩ thật của Túc Ảnh, cô có giận điên lên rồi bóp chết cậu không nhỉ?