Nữ Phụ Phản Diện Chỉ Muốn Học Tập

Chương 3: Chương 3





Bất chợt, trái tim Hứa Sí cũng bị dòng suối này chảy qua.Ôn Du cố chống chọi lại cái lạnh, cầm áo khoác định đi tới.

Đám người kia còn chưa có phản ứng gì, bỗng sau lưng cô vang lên một giọng nữ.“Tiểu Du, thì ra cậu ở đây à!”Vừa nghe thấy giọng nói tràn đầy năng lượng này, chẳng cần suy nghĩ cô cũng biết người đến là nữ chính Hạ Tiểu Hàn.Thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa, đường nét khuôn mặt tinh tế mang theo sức sống mạnh mẽ, vừa xuất hiện đã làm không ít chàng trai trầm trồ mở to hai mắt.Cô nàng không rõ tình huống này là gì, tất nhiên đứng ở ngoài cuộc, ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn mọi người như cơn lốc, cuối cùng dừng hẳn trên cơ thể gầy yếu của Ôn Du: “Cậu cởi áo khoác ra làm gì thế? Trời lạnh lắm đấy! Mau mặc vào đi chứ!”Sầm Dương đang muốn nói gì đó thì bị ánh mắt của Hứa Sí ngăn lại, cậu ta trợn mắt há hốc mồm nhìn vị Thái tử gia luôn ghét tiếp xúc với người khác và ưa sạch sẽ này nhanh chóng cởi áo khoác.Không biết tại sao cái áo khoác lại bay đến tay mình, Ôn Du bị nó dọa cho ngơ luôn.


Lúc cô đang luống ca luống cuống chụp lấy thì mới ngỡ ra đây là cái áo bị bẩn của Hứa Sí, bối rối lại càng thêm bối rối.Cái hướng đi gì thế này? Chẳng lẽ để tôi giặt áo cho thật luôn à?Tất nhiên Hứa Sí chẳng chừa cho cô một cơ hội để hỏi, không nói lời nào đã kéo đám anh em chạy lấy người.

Cô không rõ ý của cậu là gì, âm thanh run rẩy, hô to trong gió lạnh: “Này!”Tiếng trả lời hàm chứa ý cười của thiếu niên rất nhanh truyền đến tai cô: “Nhớ giặt cho sạch sẽ vào.”Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy giọng nói của Hứa Sí, dù trong sách có miêu tả là “một giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ” hay “âm thanh thiếu niên mang theo chút trong trẻo”.


Với tư cách là người trần mắt thịt, Ôn Du chỉ có thể yên lặng nghĩ, đúng là rất dễ nghe.“Mấy người kia nhìn dữ dằn quá.” Hạ Tiểu Hàn giành lấy cái áo trên tay cô, khoác vào lưng Ôn Du, “Mau mặc vào, mau mặc vào! Cảm lạnh là không tốt đâu đấy.”Ôn Du: Đây chính là tiểu thiên sứ đó sao hu hu hu! Thật không hổ danh là nữ chính duy nhất đối xử chân thành với nguyên chủ, nhất định sau này phải đối đãi tử tế với cô ấy hơn một chút…… Xí khoan, nữ chính.Hàng real – phản diện thật sự – Ôn Du ôm cái áo khoác vừa dày vừa nặng của Hứa Sí, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy không đúng.Nữ chính vì bảo vệ cho cô nên cãi nhau với đám người đó đâu? Câu nói nổi tiếng của cô ấy về tinh thần trọng nghĩa đâu? Câu nói “Thú vị” đầy hàm ý của nam chính đâu? Này này… không lẽ cốt truyện bị thay đổi rồi hả?…….“Anh Sí à, anh định để con nhóc kia giặt áo cho thiệt hở?”Sầm Dương đá văng một cục đá, nụ cười đầy vẻ hóng hớt.“Nếu không thì phải làm sao?” Hứa Sí nhẹ nhàng cười, châm một điếu thuốc, “Cũng chỉ có mình cậu muốn làm cậu ấy khó xử.”Những người khác cười như nắc nẻ.

Sầm Dương không nói gì, cậu nhớ tới một Hứa Sí đánh người chẳng chừa lại mạng, bình thường nhìn hung hăng cực kỳ, nhưng cũng chưa làm gì gây khó dễ bạn học bao giờ.Cậu ta nghĩ ngợi trong chốc lát, không nhịn nổi phải biện minh cho bản thân: “Cậu ta khiến người khác nhìn là muốn bắt nạt rồi.”Tạ Tuấn đi bên cạnh, thốt ra lời nói không tinh tế chút nào: “Anh Sí, hồi trước mấy cái quần áo bẩn như thế anh đều vứt đi luôn mà.”Hứa Sí thở ra một ngụm khói, đưa mắt nhìn làn khói mỏng lượn lờ dưới vạt nắng, cậu nghĩ đến cô gái có đôi mắt mơ màng dịu dàng nào đó, không biết tại sao lại bật cười.Thật ra cậu cũng không rõ nguyên do khiến mình làm như vậy, có lẽ là do ánh sáng nơi đáy mắt cô quá chói lòa.“Không cần phải vội,” Giọng điệu cậu chẳng nhanh mà cũng chẳng chậm, “Chờ cô ấy giặt xong đi đã.”.