Buổi tối hôm đó...
San San nghiêm trọng nhìn chiếc di động suy nghĩ lúc lâu cầm lên đặt xuống.... Hay mình nhắn tin cho Mai Mai tố cáo anh trai cô ấy cưỡng hôn mình?
Không được, vậy không phải làm khó Mai Mai sao? San San phủi đi suy nghĩ này một lúc rồi lại nghĩ tiếp...
Hay mình nhắn tin ăn vạ anh ta? Không được!
"Này anh kia! Anh hôn tôi phải có trách nhiệm đền bù!" Aaaa không được, trước cô hại người ta ngủ với cô trước nữ chính còn muốn người ta đền bù hay sao?!
" Này....Về vụ nụ hôn coi như không có chuyện gì hiểu không?" Không được! Hôn thì cũng đã hôn rồi, nói không có chuyện gì có thể ư???
San San chán nản vứt di động sang một bên, thật hết muốn nghĩ nữa, cô mặc kệ cứ tỏ ra không có gì cũng được... Nhớ lại nụ hôn đó rồi sờ lên môi suy nghĩ trái tim lại đập mạnh mẽ một lần nữa, cô ôm ngực suy nghĩ..
Hừ hừ... Nguyên chủ cô đừng nói với tôi là cô bị bệnh tim nhé!!! Rồi cô dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.
----Ta là dải phân cách,... ----
- Hắt xì! - Ở một thế giới khác có một cô gái xinh đẹp đang ngồi học thì hắt xì, ánh mắt của một mỹ nam dừng lại.
Bước lại gần cô, tất cả sinh viên nhìn cô bằng ánh mắt hình viên đạn, anh xoa nhẹ đầu cô mỉm cười tiêu sái:
- Em cảm sao?
-----Ta là dải phân cách, ngày chủ nhật của San San----
Dạ Minh đến phòng của cô, vẫn thấy cô đang ngủ đi lại gần vuốt nhẹ mái tóc rối bù của cô. San San chép chép miệng một cái rồi lại chìm trong giấc ngủ.
Ánh mắt của anh ánh lên nét dịu dàng, may quá.... Em không hề biến mất một lần nữa, em đã ở trước mặt anh rồi.
Dạ Minh cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của cô (quyết không nhầm nữa đâu, hừ hừ các nàng cứ cười đi ta ghét các nàng~). Rồi nhẹ nhàng gọi:
- San San, dậy đi phu nhân gọi em kìa.
- Hưm... Dạ Minh đừng ồn mà.
Anh cứng người lại rồi ánh mắt lại ngập tràn yêu thương. Đây là cách cô nói với anh suốt kiếp trước khi anh gọi cô dậy, hóa ra cô chưa bao giờ quên..
San San theo thói quen và giọng nói mà phản xạ tự nhiên rồi cô mở mắt ngồi dậy nhìn Dạ Minh.... Thôi chết cô rồi, đây đâu phải người đó cơ chứ! Cô đang rối rem không biết nói câu nào thì anh đã nhìn thấy hết khuôn mặt biểu cảm của cô, trong lòng thầm cười cô ngốc này vẫn không biết anh là ai.
Dạ Minh mỉm cười đứng dậy:
- Phu nhân đang đợi em ở dưới, nhanh chân một chút.
Cô thấy anh ném cho cô cái phao tất nhiên sẽ tóm vào gật đầu lia lịa cũng tỉnh cả ngủ luôn chứ đừng nói ngủ thêm nữa, ánh mắt anh đầy ý cười quay lưng bước ra khỏi phòng, nhìn anh ra khỏi phòng cô thở phào một cái nhẹ nhõm rồi xoa mái tóc rối bù của mình đứng dậy.
Sau khi vệ sinh cá nhân qua loa cô xuống chào bà Hạ rồi lập tức ra ngoài, cô cần đi gặp Mai Mai nhưng đi được nửa đường nhớ ra.... Cô gặp Mai Mai để làm gì?
Lại ỉu xìu quay người bước đi lang thang, mua bừa một cây kem vừa đi vừa ăn vừa múa tung tăng, cái sự vệc ỉu xìu đã được ném phắt qua một bên.
Hoắc Thiên Kình lái xe vừa nói chuyện qua di động, anh đang day thái dương bỗng dưng nhìn thấy ai đó vừa đi vừa ăn lại còn múa tung tăng rất dở hơi khóe môi liền nhếch lên, chân đạp mạnh ga phóng về phía cô rồi kít mạnh lại làm cô đang ăn giật mình tí thì rơi que kem, cầm chắc được que kem thì ánh mắt oán hận nhìn cái xe thể thao không biết điều kia
Cửa kính mở ra, ánh mắt anh trêu trọc nhìn cô vì cây kem mà oán hận mình trong lòng có chút buồn cười nói:
- Đi đâu vậy chồn núi?
Chồn núi? Cô nhíu mày, nếu không phải tâm trạng cô vui liền ném que kem đang ăn dở vào mặt anh rồi, San San không thèm đáp há to miệng gặm cây kem quay đi định đi tiếp thì anh lại trêu trọc cô không buông kêu to:
- Chồn núi~
Giọng mỹ nam đáng chết nào đó vừa kêu to vừa ngân nga làm mọi người xung quanh nhìn cô, có người thì cười, người thì nhìn cô với ánh mắt kỳ quái...
Cô chịu đủ rồi nha! San San quay ngoắt người về phía anh hùng hổ bước lại gần trợn mắt gằn từng chữ một:
- Anh muốn gì hả? Ai là chồn núi! Tôi mà là chồn núi thì anh là giống gì? Anh nhìn lại anh đi có giống con cá chết trôi sông hay không? Tôi mà là chồn núi thì anh là cá chết cả nhà anh là cá chết! Về với Minh Đang Linh đi đừng có làm phiền tôi!
Hoắc Thiên Kình có chút ngạc nhiên trong ánh mắt rồi lại lấp đi, ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn cô soi soi mói mói một chút làm cô đang từ hùng hổ thành thắc mắc suy nghĩ người cô có gì bẩn hay sao?
Định mở miệng ra nói thì Hoắc Thiên Kình nhìn cô, ánh mắt ngập tràn ý trêu chọc: " em bị táo bón sao?"
Em bị táo bón sao?...ư?
Bị táo bón sao?
Táo bón sao?
Sao?
Khóe môi cô giật giật.... Ok cô không đấu lại gã vô lại này rồi! San San dứt khoát quay lưng thì cánh cửa xe được mở ra, một lực đạo mạnh kéo cô vào trong xe ngồi trong lòng người nào đó, San San ý thức được liền gào lên giãy giụa:
- Này! Làm gì đấy!
Hoắc Thiên Kình đóng cửa xe lại, phóng đi hơi thở luồn vào kẽ tai cô làm cô thấy nhột, anh thì thào:
- Rồi em sẽ biết!
San San trợn mắt, cô thực muốn bóp cổ cái gã vô lại này!