Nữ Phụ Phản Công!! Nữ Chính Đừng Khinh Thường Ta!

Chương 53: Cái xác không hồn? (phần 1)




(chào các nàng, giải đáp một chút về những câu hỏi của đọc giả, truyện này ta viết thập cẩm =))) tác giả bộ truyện nhúng tay vào, xuyên nam chính nữ chính, hệ thống.

Tiện thể hệ thống này xuất hiện vì ý chí của nguyên chủ quá mạnh mẽ, một lần duy nhất và cuối cùng ^^

Tiện đây ta viết 53 chương nếu số thực chỉ đc 26 chương thôi ^^ tại ta cắt nhỏ ra cho đỡ mỏi tay ý mà~ Cứ 2 chương là 1 chương chuẩn nha các nàng :3)

- Thật sự bọn em tìm không ra.... cũng có đi xuống chỗ đất bị nứt nhưng quả thật không tìm thấy người, đến một vũng máu cũng không có...

Đàn em của Dụ Nguyên thật sự bất lực, bọn hắn leo lên leo xuống cái vực đó không dưới chục lần nhưng đến một vũng máu nhỏ hoàn toàn không thấy, dù không chết ít nhất cũng bị thương, vực như vậy mà không bị thương thì cũng là chuyện khó tin....

Dụ Nguyên bực tức đến mức ném cái cốc xuống đất vỡ choang, tất cả mọi người lần đầu thấy vị giáo sư đỗi dịu hiền này nổi điên.

- Nguyên ca... Là do em....

Minh Đang Linh khóc ỉ ôi làm mọi người thương tiếc, Dụ Nguyên im lặng không nói lời nào.

- Cô cũng biết nhận đấy là lỗi của cô sao? Cẩu nữ nhà cô nếu không phải San San cứu cái mạng chó nhà cô thì cô cũng không ngồi đây khóc lóc ỉ ôi lấy lòng mọi người đâu!

Mai Mai cáu giận, cô quả thực tức giận! Không kiềm chế được liền chửi Minh Đang Linh, Phương Ân Hoa không hổ danh “bạn tốt” liền quay ra nói đỡ:

- Hàn Mai Mai! Cô đừng có quá đáng! Linh Nhi hoàn toàn không cố ý!

Mai Mai trợn mắt quay ra túm tóc Phương Ân Hoa:

- Con cẩu nữ này mày cũng muốn sủa?

Phương Ân Hoa kêu oai oái lên, mọi người kinh ngạc còn Phương Mẫn Mẫn vẫn mặt lạnh như tiền càng không có ý định ngăn cản Hàn Mai Mai, em gái cô ta quá ngu dốt, tự học được vài bài học cũng tốt!

- Mai Mai, em đừng náo loạn nữa...

Dụ Nguyên day trán nói, Mai Mai nghiến răng quay ra chỉ vào mặt anh hét lên:

- Anh nói anh yêu San San nhưng anh lại ngồi đây ngăn cản em? Tại sao anh còn thương hoa tiếc ngọc loại cẩu nữ đó? Giờ em đã hiểu tại sao San San chẳng chú tâm đến anh rồi đấy!!!!

Cô nói xong quay đi chạy ra ngoài cửa, Minh Dạ Nguyệt thở dài quay ra nói với Dụ Nguyên:

- Tôi đi theo cô em gái rắc rối của cậu, phòng việc dại dột.

Minh Dạ Nguyệt dù không thân với cô nàng hay phá đám mình này nhưng đơn giản cô nàng này đã chăm sóc cho San San của anh.

Minh Dạ Nguyệt đi rồi, khuôn mặt của Dụ Nguyên trầm lạnh đến mức căn biệt thự muốn đóng băng... Lúc này Minh Đang Linh cũng không dám khóc nữa mà chỉ dám thút thít nhè nhẹ, cô ta căn bản chẳng lọt vào mắt ai...

.

------Ta là dải phân cách, căn hầm của Lăng Hạo Thiên-----

.

-Vào đi.

Lăng Hạo Thiên mở cánh cửa cho Hoắc Thiên Kình, Hoắc Thiên Kình nhìn vào liền đờ mặt, Lăng Hạo Thiên thấy anh không bước vào liền nhìn theo hướng của anh, khuôn mặt theo đó mà cũng trắng bệch...

Cả hai đi lại gần thấy một cô gái máu me đầm đìa khắp người nằm yên vị cùng chiếc váy trắng, mái tóc dài vẫn vậy...

- San... San...?

Hoắc Thiên Kình lúc này không khỏi đờ người... Đây là lần thứ hai anh nhìn thấy cô nằm đó... Vũng máu cùng chiếc váy trắng tinh khôi xinh đẹp....

Lăng Hạo Thiên là người tỉnh táo nhanh nhất liền bế San San lên nói:

- Tránh ra, Hoắc Thiên Kình gọi dùm tôi người mang đến dụng cụ phẫu thuật! Nhanh!!!!

Hoắc Thiên Kình nhíu mày, cả đời anh chưa bị ai sai cái kiểu này nhưng vì San San anh chẳng còn để tâm liền chạy thật nhanh ra khỏi căn phòng đầy vũ khí này...

Lăng Hạo Thiên sờ người cô đã thấy cô lạnh ngắt liền muốn rét run, rồi vội chạy vào căn phòng, nhìn xung quanh rồi cắn răng xé áo ra lau vết máu và không cho nó tiếp tục chảy...

Anh sợ là chưa kịp phẫu thuật thì cô đã chết vì mất máu, anh run nhẹ... Tim anh như có con dao đâm vào tim... Một lần anh đã chần chừ không cứu cô... Giờ anh nhất định phải đoạt lại cô từ tay tử thần....!

Trái tim anh muốn run rẩy lên từng hồi, Hoắc Thiên Kình quay lại nhìn thấy áo của Lăng Hạo Thiên bị xé rách da mặt cùng lúc co giật, nhưng nhanh chóng kêu người mang đồ vào cho Lăng Hạo Thiên

- Anh ra ngoài đi, tôi cần tập trung để cứu San San!

Hoắc Thiên Kình im lặng ra ngoài, lấy một dãy số gọi:

- Dụ Nguyên? Hiện tại San San đang ở căn hầm của Lăng Hạo Thiên, tôi đã cảnh báo anh nếu làm San San bị thương tôi sẽ không nhường anh nữa. Chúng ta hết ân oán từ đây, đừng mong tôi tiếp tục nhường anh cái gì nữa!

Hoắc Thiên Kình lôi ra từ túi chiếc vòng cổ xinh đẹp ngày trước anh mua... Anh luôn muốn trao nó cho San San... Ánh mắt của anh trầm xuống cầm chắc nó thì thào...

- Xin em hãy ổn... Xin em đừng xảy ra chuyện gì....

.

------Ta là dải phân cách, lúc này của Dụ Nguyên------

.

- San San được tìm thấy ở chỗ của Lăng Hạo Thiên, Tiêu Hồn, Minh Dạ Nguyệt, Mai Mai, mọi người theo tôi! - Dụ Nguyên cấp tốc đứng dậy phân bố

-Khoan đã... Giáo sư David... Em cũng muốn đi...

Giọng nói này làm Mai Mai chán ghét, Minh Đang Linh nước mắt vẫn còn đọng trên mắt ánh mắt long lanh nhìn Dụ Nguyên.

- Nếu cô muốn chết thì cứ đi!

Tiêu Hồn nghiến răng nói... Con đàn bà này... Lại tính kế, nếu ả là công chúa của Thiên Đạo thật thì đúng là muốn sập luôn Thiên Đạo!

Minh Đang Linh hoảng sợ im lặng... Dụ Nguyên thở dài quay đi mặc kệ coi như không có gì xảy ra... Vốn anh đang muốn loạn cả lên, trái tim của anh đang như bị ai đó cứa.... Mai Mai nhìn anh hừ một cái quay đi vội. Cũng không thể trách cô vô tình! Dụ Nguyên vẫn còn quá thương người.....

.

--- ----Ta là dải phân cách, San San...--- ---

.

- Cố Doanh Doanh, Cố Doanh Doanh.

Tiếng nói vang trong đầu cô làm cô mắt đã bắt đầu lim dim mở. Cô ôm đầu đau nhói... Không phải cô đã chết rồi hay sao... Đừng nói với cô là cô lại tiếp tục xuyên vào câu truyện cẩu huyết nào khác nhé? Thực sự cô thấy sợ rồi...

Cô quay ra nhìn mặt hồ nước và ngạc nhiên lùi lại...

- Đây... Đây là...?