Nữ Phụ Nhưng Vẫn Có Thể Tồn Tại

Chương 97






Trịnh Nhân đi về lại phòng làm việc của mình.

Đúng lúc này anh ta va chạm với một cô gái.

Cô gái đó ngã người về phía sau, cũng may thân thủ nhanh lẹ, Trịnh Nhân một tay bắt lấy cánh tay của cô gái đó, một tay thì đỡ lấy eo.Lúc này nhìn lại, hoá ra đây là Katia, bạn của Úc Noãn.

Bạn bè của Úc Noãn, anh ta không thích day vào.

Vì trong đầu của anh ta nghĩ rằng, bản tính của Úc Noãn như nào thì chắc bản tính của bạn bè cô cũng sẽ như thế.

Lửa thì mới chơi được với lửa.Đỡ Katia đứng vững, Trịnh Nhân nhanh buông tay khỏi người Katia, miệng vờ hỏi:- Cô không sao chứ.- K-Không sao.Katia có chút giật mình vì thấy Trịnh Nhân hỏi thăm mình bằng tiếng Pháp.

Cô cười dịu dàng, gật nhẹ đầu và trả lời.Trịnh Nhân thấy Katia không có vấn đề gì nên cũng cúi đầu xin phép rời đi.

Vừa đi ngang qua người Katia, là cô bắt lấy ống tay áo blouse của anh.Nhận ra bản thân vô thức vịn áo của người ta, Katia có chút ngượng.


Cô xấu hổ, đỏ mặt.

Còn Trịnh Nhân thì thấy khó hiểu.

Còn tưởng cô còn gắp vấn đề gì đó nên mới hỏi:- Cô cần gì sao?- À… À… anh biết phòng bệnh của người tên Giang Mạc không?Nghe nhắc tới tên Giang Mạc, Trịnh Nhân có chút ngờ hoặc, khó hiểu.

Sắc mặt tuy vẫn lạnh lùng, nhưng sâu trong đôi mắt của Trịnh Nhân thì có chút dao động vì tò mò.Lúc này Katia hiểu ý, bèn nhanh chóng giải thích và đi thẳng vào vấn đề:- À, tôi là vị hôn thê của anh ấy.

Biết tin anh ấy nằm viên nên tới thăm.

Nhưng mà tôi không rành nơi này cho lắm.Hôn thê? Lúc này sắc mặt của Trịnh Nhân càng lúc càng ngưng trọng hơn.

Bởi 10 năm quen biết Giang Mạc, anh ta còn chưa bao giờ nghe đến việc hắn đã có hôn thê.

Thế còn Úc Noãn thì sao…?Nhận thức được việc bản thân lại quan tâm đến vị trí của Úc Noãn trong lòng Giang Mạc.

Trịnh Nhân lắc nhẹ đầu xua đi suy nghĩ của mình.

Anh ta im lặng một chút, rồi nhìn thẳng vào Katia và nói:- Cô có thời gian không, cùng tôi nói chuyện một chút có ổn không?- Được chứ, không vấn đề gì.Bất ngờ vì sự đồng ý nhanh chóng của Katia.

Trịnh Nhân vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng sâu trong tâm trí lại vẽ lên một đường cong hài lòng, đắc ý.Anh ta quơ tay vào không trung, tỏ ý muốn mời Katia đi trước.

Katia cười mỉm và đi.…---------------------------------…Sau một tiếng ngủ ngon giấc, Úc Noãn động nhẹ người tỉnh dậy.

Cô xoay đầu nhìn về bóng dáng của người đang nằm ngủ quên ngay mép giường.Nhìn thấy dáng vẻ đầy mệt mỏi của Giang Mạc, Úc Noãn bất giác cũng thấy thương thương.

Lại nhớ, hắn còn đang bệnh, vậy mà vẫn ngồi ở đây, ở ngay bên cạnh cô.

Trong lòng chợt ấm áp đến lạ thường, trêи môi cô cũng tự khắc vẽ lên một đường cong.Cô đưa tay vuốt nhẹ một bên lông mày của hắn.

Lại thấy phần giữa trán nhăn nhăn, cô di chuyển ngón tay tới chỗ đó, vuốt nhẹ nó.

Từ từ thấy phần da giãn ra, không còn nhăn nhó nữa, cô thấy thế lại hài lòng, cười mỉm.Rụt tay về, bất chợt hắn chộp lấy bàn tay của cô.


Hắn tỉnh, ngước mắt nhìn cô.

Tuy đang đeo khẩu trang, nhưng nhìn vào đuôi mắt, cô biết hắn đang cười với mình.Giật mình, rồi xấu hổ, hai bên mang tai của cô đỏ lên, cô quay đầu về phía cửa sổ, tránh đi ánh mắt của hắn.

Còn hắn thì giở giọng trêu chọc cô:- Anh biết em si mê anh mà.

Anh không ngại để cho em vuốt toàn thân của anh đâu.Bị hắn nói thế, cô xấu hổ rồi hoá giận.

Rút tay về phía mình rồi đánh nhẹ lên mu bàn tay của hắn:- Vô sỉ.- Anh vô sỉ với vợ mình là có gì sai sao?Giọng điều đầy sự trêu ghẹo, cô giận dỗi, ngồi dậy và ra sức đánh vào hai bên bả vai của hắn.

Vừa đánh cô vừa nói:- Vợ gì chứ, bây giờ tôi với chú còn chưa kết hôn nữa mà.Hắn bắt lấy hai tay đang làm loạn của cô.

Lợi dụng lời cô vừa nói ra, hắn liền hỏi:- Thế… bây giờ chúng ta đăng ký kết hôn đi.

Tức khắc em sẽ thành vợ của anh thôi.- Hứ, tôi không thèm kết hôn với chú đâu, đừng có mà tưởng bở.Cô lạnh lùng xoay mặt sang chỗ khác.

Hắn nào có biết rằng giây phút này đây, tim cô đang đập liên hồi, dường như là không có nhịp nghỉ.Thấy cô làm ngơ việc kết hôn với hắn.

Hắn lúc này lại đứng dậy, ôm chặt cô vào lòng, âm thanh nhỏ nhẹ nói sát vào tai của cô, khiến cô cảm nhận được hơi ấm, phút chóc trở nên ngại ngùng, đỏ mặt.

Hắn nói:- Anh sẽ đợi đến lúc em đồng ý.

Nhưng mà anh mãi vẫn sẽ không buông tay em đâu…Cô im lặng vài giây, sau đó hai tay đang thả xuông của mình lại đưa lên, chủ động ôm lấy hắn.

Cô vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của hắn và nói nhỏ:- Tôi sẽ ghi nhớ lời chú nói.- Ừm…Hắn hạnh phúc, càng lúc càng ôm chặt lấy cô.

Và cô đây cũng là lần đầu chủ động đáp lại cái ôm của hắn.…---------------------------…Đang chìm trong sự tĩnh lặng nhưng nồng nàn tình yêu.

Thì lúc này tiếng chuông điện thoại reo lên, phá tan bầu không khí chìm đắm của hai người.Điện thoại Giang Mạc reo lên.

Hắn khó chịu muốn đập vỡ chiếc điện thoại của mình.


Cũng may Úc Noãn còn có lý trí, vội vàng bảo hắn mau bắt máy nghe.Hắn vốn không nỡ buông cô ra, nhưng lời cô đã nói hắn nào dám làm trái.Thở dài một tiếng, rút điện thoại trong túi quần ra.

Là số điện thoại của Giang Ngọc Mỹ.

Lúc này cả Giang Mạc và Úc Noãn đều nhận ra điều gì đó.

Cùng lúc nhìn ra phía ngoài cửa, thấy mặt trời đã sớm lặn xuống.

Quên mất thời gian, lúc này Úc Noãn vội nói hắn mau tìm cớ để cho Giang Ngọc Mỹ đừng đến đây.Hắn hiểu ý của cô, nhanh chóng bắt máy nghe.- Alo, Mạc hả con, bây giờ con muốn ăn gì để mẹ đem đồ ăn đến.Hắn nhìn sang cô, ánh mắt hiện lên sự thích thú, mặc cho cô đang ngây ngốc không hiểu rõ cái nhìn đó của hắn.

Hắn cười nhẹ ra một tiếng, thanh âm nhàn nhạt và nói vào điện thoại:- Mẹ không cần đến, con đã có “đồ ăn” rồi.Hắn vừa nói vừa dùng ánh mắt đầy sự gian xảo, cô đây không phải đồ ngốc nên rất hiểu ý tứ của hắn.

Hắn nói đã có “đồ ăn”, vậy chắc chắn “đồ ăn” đó chính là cô rồi còn gì nữa.Mặt mũi đều đỏ bừng, cô nắm chặt ga giường, cố gắng kiềm chế lại bản thân.

Mắt trừng hắn ra ý cảnh cáo.Phía bên Giang Ngọc Mỹ thì nào có hiểu lời hắn nói là gì.

Bà chỉ tưởng hắn đã có phần cơm tối, nên cũng không nói nhiều.

Bà cười cười nói “Ừm”.

Sau đó nhớ ra là từ chiều giờ vẫn không thấy Úc Noãn đâu, bà liền nhanh chóng hỏi Giang Mạc.Hắn trả lời:- Cô ấy đang ở cạnh con đây, mẹ đừng có lo.- À à, vậy sao, vậy thì tốt rồi.

Thôi mẹ cúp máy trước đây.Giang Ngọc Mỹ thấy hai đứa trẻ này hiếm khi có cơ hội được gần nhau.

Bà đương nhiên phải tỉnh táo, tạo cơ hội cho cả hai..