Nữ Phụ Nhưng Vẫn Có Thể Tồn Tại

Chương 95






Tại bệnh viện Đa Thành, Úc Noãn theo chân của nhân viên bảo hộ, cô cùng họ đi tới phòng cấp cứu.

Lúc này một chị y tá tới hỏi cô về thông tin của người bị tai nạn:
- Xin hỏi cô là người nhà của bệnh nhân có phải không?
- Không phải, tôi chỉ là người qua đường.
Úc Noãn lắc đầu, sau đó cô lại nói:
- Khi nãy tôi có kiểm tra giấy tờ tùy thân của anh ta, nhưng tiếc là không phát hiện được gì cả.
- Vậy à, chúng tôi hiểu rồi.
Chị y tá gật đầu, sau đó đi nhanh vào phòng cấp cứu.

Vài phút sau lại thêm một người đi ra.

Nhìn thấy Úc Noãn đang ngồi ở ngoài ghế đợi, chị y tá đi tới gấp rút, trêи tay là cầm một sấp giấy tờ:
- Xin cô hãy ký gấp vào đây, bệnh nhân cần phẫu thuật.
Úc Noãn có chút chần chừ vì vốn cô đâu có quen biết người này.

Nhưng mà cứu người còn hơn xây 7 tháp phù đồ.

Cô nheo mắt lại một chút, rồi dứt khoát kí vào giấy tờ.
Và cứ thế các đội ngũ bác sĩ tiếp tục làm công việc cứu người của mình.

Còn cô thì đáng lẽ đã xong việc, nhưng trong lòng lại cảm thấy bất an nên cô nén lại một chút và chờ ở ngoài.
Đúng lúc này Trịnh Nhân vừa có một ca phẫu thuật ở phòng bên cạnh.

Anh ta vừa đi ra ngoài lại thấy Úc Noãn đang ngồi đợi.
Nhìn khắp người của cô dính đầy máu, từ quần áo cho đến cả đôi tay đều nhuốm đỏ.


Anh ta dù đã không biết bao lần nhìn thấy hình ảnh này từ bệnh nhân.

Nhưng mà việc thấy cô bị như vậy có chút giật mình.
Không hiểu vì sao anh ta lại trở nên lo lắng, đi tới chỗ của cô và lên tiếng hỏi:
- Này, cô bị làm sao vậy? Bị tai nạn gì hay sao?
Úc Noãn thấy có giọng nói phát lên, cô ngước mắt lên nhìn, thấy Trịnh Nhân từ bao giờ đã đứng ngay cạnh cô.
Cô nhìn anh ta với dáng vẻ đầy mệt mỏi, cô nhỏ giọng nói:
- Không có gì, tôi vẫn bình thường.
- Trêи người cô toàn là máu…?
Nhận ra, cô nhìn khắp người mình rồi nhìn xuống đôi tay đỏ tươi của mình.

Cô thở dài một tiếng rồi nói:
- Ây da, đây là của người khác, tôi chỉ là vô tình nên bị dính chút máu thôi.
Nghe cô nói với giọng điệu đầy thản nhiên, anh ta ngỡ ngàng rồi lại nói:
- Lần đầu nhìn thấy cô nhếch nhác như vậy, cả người toàn là máu, tanh quá.

Mau đi về mà tắm rửa thay đồ đi.
Chẳng hiểu sao khi nói ra những lời này, Trịnh Nhân có chút giật mình.

Vì dường như anh ta cảm thấy bản thân như là đang quan tâm, lo lắng tới cô.

Nhận ra sự khác thường của mình, Trịnh Nhân cố gắng gạt bỏ ý nghĩ đó đi, anh ta không nói gì thêm, lạnh lùng xoay người rời đi.
Lưng vừa đưa về phía cô, là cô đã lên tiếng:
- Làm như đây là lần đầu anh thấy bộ dáng này của tôi vậy.

Chuyện của 5 năm trước chẳng lẽ anh đã quên…?
Câu nói đó của cô làm cho bước chân của anh ta dừng lại.

Trong đầu của anh ta lúc này dường như hiện ra những ký ức đó.
Những cái tát, cái đánh, cái quất roi nặng nề vào người của Úc Noãn.

Âm thanh đan xen của những tiếng roi là sự cầu xin khẩn thiết của cô.
Tất cả mọi thứ đổ dồn vào trong tâm trí của Trịnh Nhân.

Anh ta bất giác lại cảm thấy rùng mình.

Vì bản thân vốn là bác sĩ, hành y cứu người, thế mà chính đôi tay này của mình lại gián tiếp làm hại chết người khác.
Anh ta nhìn xuống đôi tay vừa mới làm phẫu thuật cho người khác.

Lúc này nó lại run run lên, anh ta cảm thấy bản thân mình thật rẻ mạc.

Và anh ta cũng chẳng hiểu lý do vì sao đêm đó bản thân của mình lại mất đi ý chí như vậy.
Bây giờ Trịnh Nhân đang xoay lưng lại với Úc Noãn.

Dáng đứng cao nhưng đứng im bất động.

Anh ta dần dần nhớ ra mọi chuyện và lý do bắt nguồn của cuộc bạo hành Úc Noãn.

Tất cả mọi thứ đều là vì Thảo Thanh, là vì người con gái mà anh đã yêu…
Nhớ ra mọi chuyện, anh ta liền xoay người nhìn Úc Noãn.

Nhưng đúng lúc này Úc Noãn lại ngã xuống nền sàn.


Tiếng BỤP vang lên.

Trịnh Nhân giật mình nhìn Úc Noãn.
Anh ta mau chóng chạy tới đỡ cô dậy.
…----------------------------…
Cùng lúc đó Giang Mạc cứ cảm thấy bất an trong lòng.

Hắn tính đi ra ngoài đợi Úc Noãn.

Đi tới đi lui lại đúng lúc đi ngang qua khu cấp cứu.
Hắn đưa mắt nhìn thấy Trịnh Nhân đang đỡ ai đó nằm dưới sàn.

Nghĩ chắc là bệnh nhân, đã thế việc này không phải việc của hắn nên hắn tính xoay người đi chỗ khác.
Nào nghĩ đến bước chân chưa nhấc đi, thì khuôn mặt của Úc Noãn hiện ra.
Hắn hốt hoảng, lo sợ liền nhanh chóng chạy tới chỗ của cô.

Khi tới gần cô, nhìn cô nằm sõng soài dưới nền nhà lạnh lẽo, cả người thì lại dính đầy máu.
Sắc mặt hắn lúc này càng lúc càng trở nên trắng bệt.

Hắn lớn giọng ra lệnh cho Trịnh Nhân nhanh đưa cô vào cấp cứu.
Trịnh Nhân cũng biết rõ việc mình cần phải làm nên rất nhanh đã bế cô vào phòng.
Giang Mạc muốn đi theo cả hai người vào trong, nhưng có vài người y tá đứng ở ngoài ngăn cản.

Hắn bực tức muốn đánh người.

Nhưng nhớ lại hình ảnh đầy nguy cấp của Úc Noãn vừa nãy, hắn đành kiềm nén lại cảm xúc.

Ngoan ngoãn ngồi ngoài hàng ghế đợi.
Đội ngũ bác sĩ, y tá giỏi của bệnh viện được lệnh triệu tập, thoáng chốc đã tới nhanh tới phòng cấp cứu Úc Noãn.
Cửa phòng đóng chặt lại, Giang Mạc ngồi ngoài đợi mà lòng lại thấp thỏm không yên.

Hắn nắm chặt tay lại với nhau, vài tơ gân máu nổi lên khắp cơ tay của hắn.
Tim của hắn bây giờ cứ đập thình thịch không thể tả.

Tất cả đều là vì hắn quá lo cho cô.

Hắn sợ, sợ rằng cô sẽ thêm một lần nữa rời bỏ hắn.

Hắn sợ bản thân sẽ không còn dũng khí để đối mặt với việc không có cô bên cạnh.
Ngoài hàng ghế đợi, hắn cứ đứng ngồi không yên.

Cũng may chỉ mười mấy phút sau, đội ngũ bác sĩ và y tá đã đi ra ngoài.
Trịnh Nhân là người ra sau cùng, anh ta đi đến chỗ của Giang Mạc.

Hắn thì thấy anh ta cũng đã ra nên cũng ngồi dậy và đi nhanh tới.
Cả hai vừa tới gần nhau, Giang Mạc đã vịn chắc hai bả vai của Trịnh Nhân.

Hắn lay lay, giọng điệu gấp rút hỏi:
- Úc Noãn sao rồi? Cô ấy sao rồi?
Trịnh Nhân lần đầu bắt gặp dáng vẻ sợ sệt, lo âu này của hắn nên có chút khó tin.

Nhưng gạt bỏ chuyện đó sang một bên, anh ta nhanh chóng trả lời:
- Cô ấy không sao.


Chỉ bị bong gân thôi, nghỉ ngơi cỡ một tuần là được, tránh hạn chế cử động nhiều.
Thấy Trịnh Nhân bảo chỉ bị bông gân, hắn lúc này lại hoá điên lên, tay vô thức đánh vào mặt của Trịnh Nhân.

Giọng điệu gắt gỏng nói:
- Bong gân gì chứ? Bộ tưởng tôi là thằng ngu à, cả người cô ấy chỉ toàn là máu…
- Không phải máu của cô ấy.
Trịnh Nhân đưa tay quệt một vết máu ngay khoé môi.

Anh ta chậm rãi giải thích cho Giang Mạc hiểu rõ mọi chuyện.
Đúng lúc đó một cửa phòng cấp cứu mở ra.

Y ta đẩy xe của một bệnh nhân đi ra ngoài.

Lúc này chị y tá đưa giấy tờ cho Úc Noãn ký ban đầu đi tới chỗ của Trịnh Nhân và hỏi:
- Trưởng khoa Trịnh, không biết anh có thấy cô gái mới ngồi ở đây không? Cô gái mà mặc cái áo dính đầy máu ấy?
Trịnh Nhân nhẹ giọng hỏi:
- Là Úc Noãn sao?
- Vâng đúng rồi, là cô ấy.
Trịnh Nhân chỉ vào phòng cấp cứu bên cạnh và nói:
- Cô ấy đang ở trong đó, do mệt mỏi nên ngất đi rồi.

Mà y tá Lưu cần gì tới cô ấy sao?
Y tá Lưu gật đầu nói, giọng điệu lại có chút tán thưởng Úc Noãn:
- Vâng đúng vậy ạ.

Cô Noãn là người đã cứu bệnh nhân kia đấy, và chính cô ấy đã đưa bệnh nhân tới bệnh viện đấy ạ.

Tôi chỉ muốn báo cho cô ấy biết là bệnh nhân đã an toàn rồi ạ.
- Úc Noãn/ Úc Noãn.
Cả Giang Mạc lẫn Trịnh Nhân bất ngờ, đồng thanh lên tiếng.

Hai người đàn ông này lớn tiếng nói, làm cho y tá Lưu giật mình.

Y tá Lưu gật nhẹ đầu xong lại nói:
- Vậy tôi xin phép đi trước.
Y tá Lưu cúi đầu xin rời đi.

Để lại là hai người đàn ông mặt nghệt ra vì khó tin.

Bởi Úc Noãn mà họ biết không thể nào có dũng khí đến độ mà ra tay cứu người.

Đã vậy còn là người bị tai nạn xe nghiêm trọng, và vốn Úc Noãn từ nhỏ đã ám ảnh với máu, thế nên cớ gì cô lại ra tay cứu giúp một đến độ bản thân dính đầy cả máu.

.