Nữ Phụ Nhưng Vẫn Có Thể Tồn Tại

Chương 57




Sau khi lau sạch sẽ mặt mũi lấm lem toàn là nước mắt của Úc Noãn.

Hắn tiếp tục nhẹ nhàng vuốt ve một bên má của cô.

Và nói:

- Em hãy suy nghĩ kỹ đi.

Anh sẽ đợi…

Úc Noãn lúc nãy được hắn giúp đỡ lau đi nước mắt kèm nước mũi của mình.

Cô có chút xấu hổ, và cũng tính nói lời cảm ơn, thể hiện phép tắc lịch sự của mình.

Nhưng mà lời nói chưa được nói ra, cô lại nghe thấy hắn vẫn cứ lì lợm muốn bắt cô suy nghĩ về việc kết hôn với hắn.

Cô bực tức liền nói:

- Chẳng phải ngay từ đầu câu trả lời tôi đã nói rồi đấy sa…

- Suỵt.

Hắn đưa một ngón tay trỏ lên và đè lên cánh môi đã sưng tấy vì bị hắn hôn nát trước đó.

Hắn chặn lại mọi lời cô đang nói.

Hắn thật sự rất nghiêm túc trong việc này, vì thế nên hắn rất muốn cô hãy thật sự suy nghĩ về vấn đề hôn nhân với hắn.

Không những thế, chính bản thân hắn cũng rất muốn bù đắp lại mọi thứ cho cô và cho cả đứa con trai của mình.

Thấy cô vốn là kẻ rất cứng rắn trong chuyện này.

Thế nên hắn đành đưa ra một hướng giải quyết phù hợp.

Hắn nói:

- Em từ chối là chuyện hiển nhiên.

Nhưng mà đó là trước kia.

Bây giờ hai chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu đi.

Một quan hệ yêu đương giữa nam với nữ.

Có được hay không…?

Cô là lần đầu tiên thấy hắn ra sức cầu xin một ai đó nên là có chút bất ngờ, lại cảm thấy trong lồng ngực có chút gì đó xôn xao khó tả.

Nhưng mà cô đã quyết rồi, không thể có bất kì quan hệ gì với hắn và cả bọn nam nữ chủ kia nữa.

Thế nên cô lắc đầu, từ chối thêm một lần nữa

- Chuyện của chúng ta đã kết thúc.

Dù chú có muốn bắt đầu lại bằng mối quan hệ nào thì cũng vẫn vậy thôi.

Chúng ta…

Cô chưa kịp dứt lời hắn đã xen ngay vào

- Một tháng.

Cho tôi thêm cơ hội có được không? Tôi sẽ khiến em phải suy nghĩ lại và yêu tôi.

Cô thờ dài ra một tiếng, tính từ chối nữa nhưng nghĩ lại dù sao một tháng cũng được.

Vì cô biết cho dù cho có hai tháng hay hai năm đi nữa, thì cảm xúc của cô vẫn như thế.

Nó vẫn sẽ nguội lạnh trước người đàn ông này.

Thế nên là lần này thấy hắn ngỏ lời như vậy, cô cũng đành thuận theo và gật đầu đồng ý.

Hắn thấy thế thì vô cùng vui mừng, một đường dài trêи môi vẽ cong lên, hắn cười rạng rỡ nhìn cô chăm chú.

Cô thì bị nụ cười đáng ghét đó làm cho muốn xỉu ngang xỉu dọc.

Nhưng bản thân cố trấn tình lại.

Cô không thể để bản thân chưa hết một ngày trong hiệp ước lại đi xao xuyến trước hắn được.

Vì vậy để muốn né tránh khỏi cái nụ cười đầy quyến rũ trước mặt, cô liền xoay người đi về phía bàn ăn, vừa đi vừa nói:

- Vô vị.

Hắn không nghĩ tới cô lại đồng ý với điều kiện một tháng đó của mình.

Hắn hào hứng, thoả mãn.

Sau đó thấy cô đang dọn dẹp bàn ăn.

Bản thân cũng rất thích thời đi vào dọn dẹp phụ cô.

Hắn nhìn cô và cười nói:

- Để tôi giúp em.

- Ừm.

Hắn rất nhanh tay lẹ chân phụ giúp cô thu dọn lại đồ ăn còn thừa.

Sau đó lại đem chén bát dơ để xuống bồn rửa.

Hắn còn tính ra tay phụ cô rửa nhưng chưa kịp làm gì hết, liền bị cô đá bay ra khỏi nhà bếp.

Cô nào dám đưa chén bát yêu quý của nhà mình cho hắn chứ.

Mắc công bể này bể nọ nữa, phiền phức lắm.

À mà nhắc mới nhớ, từ nãy tới giờ cô vẫn không thấy bà nội đâu cả.

Thắc mắc nên cô liền quay sang hỏi hắn:

- Này chú, bà nội đi đâu rồi.

Nghe thấy cô hỏi hắn cũng thấy thắc mắc.

Nãy giờ quên mất là vẫn còn có mẹ hắn ở đây nữa.

Thế là hắn xoay người đi khắp nhà kiếm mẹ.

Mãi vẫn chẳng thấy bà đâu, nên hắn nghĩ chắc mẹ hắn về nhà trước rồi.

- Chắc mẹ đã về nhà rồi.

Em không cần để tâm đến bà ấy.

Úc Noãn nghe thế liền có chút buồn tủi.

Lâu lắm rồi mới gặp được người thật sự yêu thương cô, nên là khi biết bà về cô có chút thất vọng.

Vốn còn tưởng lát nữa sẽ cùng bà trò chuyện, tâm sự thêm vài điều.

Haizz, cô đành thở dài một tiếng rồi tiếp tục làm công việc đang dang dở của mình.

…--------------------------------…

- Hắt xì… Ây da sao mũi của mình ngứa thế này.

Giang Ngọc Mỹ quệt quệt cái mũi của mình.

Sau đó không để ý đến nữa.

Bởi bà vẫn đang nghĩ và tò mò không biết hai đứa trẻ kia đang như thế nào rồi.

Không biết có giải quyết được vấn đề gì chưa nữa?

Bà hiện đang ngồi ở ngay thềm trước cửa nhà của Úc Noãn.

Bà sợ không dám vào nhà, lỡ mắc công phá hoại bầu không khí của tụi nhỏ thì chết mất.

Chính vì vậy bà đành hy sinh cái thân già yếu này và rón rén đi ra ngoài cửa nhà, cố gắng tạo dựng một không gian riêng tư cho hai người họ.

Cứ thế bà đứng đợi mãi ở ngoài cửa nhà đến tận gần hai tiếng đồng hồ.

Trời thì nắng nóng hắt vào, làm bà có cảm giác như bản thân đã đen xì đi, đã thế còn khiến bà trở nên già nua xấu xí hơn nữa.

Bà sợ rằng lúc gặp lại Giang Minh, ông chồng của bà thì sợ ông ấy sẽ bỏ rơi bà mất.

Ây da bà chẳng muốn đâu.

Nhưng mà vì tình yêu sau này của Giang Mạc và Úc Noãn, bà phải biết hy sinh mới được.

Đang ngồi đợi chờ thời cơ thích hợp để đi vào nhà.

Thì bất ngờ thay, xe nhà bà đến và dừng ngay trước cổng nhà.

Ông tài xế nhanh chân đi tới và dìu bà ngồi vào xe.

Bà cũng thấy mình sắp thành con mực khô rồi, nên là cũng thuận theo và đi lên xe về nhà.

Bà mong rằng hai đứa trẻ ấy sẽ giải quyết được mọi chuyện.

Chỉ có điều bà nào có ngờ tới, hai đôi bạn trẻ nào đó đang ngồi ở ghế salon trong phòng khách.

Không khí mát mẻ, và cả hai đang cùng tận hưởng dĩa trái cây nhiệt đới đầy ngon miệng.

Đã thế còn cùng ngồi với nhau xem vài bộ phim lẻ.

Giang Ngọc Mỹ mà biết chắc bà tăng xông mất.

Bà sẽ tự cảm thấy bản thân đã già rồi trở nên thiếu lý trí, tính toán.

Bởi đáng lẽ từ lúc bước ra khỏi nhà, bà nên gọi điện cho tài xế chở về nhà của Giang Mạc luôn mới phải.

Cần gì phải chịu khổ ngồi đợi ngoài này.

Thật là muốn khóc mà.

…----------------------------…

Úc Noãn và Giang Mạc cùng nhau vừa ngồi ăn trái cây vừa ngồi coi phim.

Tuy khoảng cách ngồi giữa hai người khá xa, nhưng chung quy thì bầu không khí của cả hai có chút tốt đẹp hơn rất nhiều.

Cả hai người mãi coi đến lúc thời gian chỉ đúng 3 giờ chiều.

Lúc này cô như chợt nhớ ra điều gì đó, liền quay sang nhìn Giang Mạc và hỏi:

- Này, bộ chú không cần đi làm sao.

Thấy cô chủ động hỏi thăm hắn, tâm trạng bất giác trở nên vui vẻ, tốt lên.

Hắn tuy mắt vẫn nhìn vào màn hình tivi, nhưng tâm trí vẫn là tràn ngập niềm vui vì cô.

Thanh âm của hắn nhàn nhạt, khuôn mặt ung dung và trả lời:

- Tôi là chủ tịch, không cần phải đi làm thường xuyên.

Cô chép miệng kêu lên một tiếng.

Sau đó liếc hắn và nói:

- Là chủ tịch thì phải biết làm gương cho nhân viên noi theo chứ.

- Nhưng ở bên em lúc này vẫn là quan trọng nhất.

Vả lại thiếu tôi thì nhân viên vẫn làm việc có hiệu quả.

Công ty của tôi vẫn giàu.

Ơi là trời, xem ai đang tự mãn kìa.

Đã thế còn bày đặt “thả thính” đầy tính trẻ con nữa chứ.

Cô nhìn nhìn rồi chẳng thèm nói nữa.

Tiếp tục việc xem phim của mình.

Thế nhưng cô lại nhớ ra điều gì đó nữa, rồi đành hỏi tiếp:

- Vết thương của chú sao rồi.

Có vệ sinh sạch sẽ không đó.

- Thôi chết, hồi trưa giờ tôi vẫn chưa rửa vết thương.

- Hả…?

Úc Noãn ngồi bật dậy, sau đó theo bản năng đi lấy nhanh hộp sơ cứu ra.

Cô đi tới ngồi ngay cạnh hắn.

Vừa lấy dụng cụ ra cô vừa trách mắng:

- Sao chú lại bất cẩn đến thế? Lỡ nó bị viêm rồi sao?

Thấy cô quan tâm hắn liền nhếch miệng cười thỏa mãn và nói:

- Em đây là đang quan tâm tôi sao.

Cô liếc hắn rồi vô thức đưa tay đánh mạnh lên bả vai của hắn.

Cô nói:

- Tôi chẳng thèm quan tâm chú.

Tôi chỉ sợ mắc công chú có mệnh hệ gì rồi ảnh hưởng tới tôi rồi sao.

Chậc, thật là một cô gái tính khí nóng nảy lại cứng rắn.

Nhưng dù sao hắn vẫn yêu thích cái tính cách này của cô.

Nhiều lúc nhìn thấy lại cảm thấy cô vô cùng đáng yêu..