Nữ Phụ Nhưng Vẫn Có Thể Tồn Tại

Chương 18: Lẩn Trốn




Trời chập tối cỡ 6h, điên thoại ngay cạnh Úc Noãn vang lên tiếng chuông báo thức.

Cô trở mình tắt đi cùng lúc ngồi dậy, bước chân đi vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo.

Chợt nhớ là chưa đi mua đồ ăn cho bữa tối nên cô lật đật chạy đến phòng Dalziel gọi nhóc dậy.

Tính để ở lại nhà một mình cơ nhưng cô sợ ở nơi xa lạ này nhóc sẽ sợ và nguy hiểm nên đành phải đánh thức nhóc dậy rồi dắt theo.

Trên giường, nhóc vẫn còn say sưa ngủ miên man nhìn cái mỏ đỏ hồng chu chu, ra làm cô phì cười, không nỡ đánh tan giấc mộng của nhóc nhưng phải chịu thôi.

Úc Noãn cúi người lay lay nhóc Dalziel mấy cái, dắt từ từ vào phòng tắm rửa mặt.

Cô đi ra tủ quần áo lựa ra bộ đồ thun lửng thoải mái, mặc vào xuôi, cô cũng thay đồ hết rồi.

Hai mẹ con Úc Noãn cùng nhau dắt tay đi ra ngoài.

Dựa theo bản đồ Dung đưa lúc chiều, siêu thị không xa mấy nên hai mẹ con đi bộ cho khoẻ sẵn tiện cho nhóc Dalziel nhà cô làm quen mọi thứ xung quanh.

Thật may, xóm nhà ở đây toàn cô chú, anh chị trạc tuổi từ 28-65, con nít tầm tuổi Dalziel cũng có rất nhiều.

Mà thằng nhóc nhà cô vốn hoạt bát, quậy phá nên kết bạn rất nhanh.

Vừa đi cô vừa chào hỏi các anh chị xung quanh, có một bác gái tầm 40 tuổi tốt bụng chỉ cô đi đường tới siêu thị thật nhanh.

Theo lý thuyết thì đi bộ từ nhà đến siêu thị mất khoảng 25p, may nhờ có bác gái kia nên được rút ngắn còn có 15p.

...--------------------------...

Trong siêu thị, người người tấp nập, khu thì đang tranh giành hàng giá rẻ, một bên thì nhân viên đang tư vấn rao hàng cho khách.

Đông vui, nhộn nhịp cực kỳ.

Sợ nhóc đi lạc, nên cô sử dụng xe đẩy chuyên dụng ở siêu thị, bế bé vào chỗ ngồi dành cho con nít trên xe đẩy.

Cô đẩy xe đi tới khu bán đồ thực phẩm đông lạnh, lựa tới lựa lui rồi quyết định sẽ làm món sườn xào chua ngọt.

Một món ăn đầy phổ biến của gia đình người Việt.

Đẩy xe tới khu ra củ quả chọn những loại cần thiết.

Xong việc, Úc Noãn đẩy Dalziel tới quầy mua đồ cá nhân rồi quầy bán bánh kẹo.

Sợ nhóc ở đây buồn chán nên mua một vài loại bánh để triết thời gian.

Nhóc kén ăn cơm nhưng lại mê đồ vặt lắm.

May mà cô là đầu bếp biết quản lý chế độ dinh dưỡng nên mới có thể can ngăn, ép thúc nhóc.

Chứ nếu không giờ nhóc sẽ bị béo phì ra mất.

Chiếc xe đẩy giờ đầy ụ đồ ăn, thức uống.

Cô vốn cao có 1m58, dáng người nhỏ nhắn nhưng cũng đầy đặn lắm.

Một thân một mình đẩy xe đi, người ta nhìn vào trông cô chật vật mệt mỏi cực kỳ.

Còn với cô thì đã quá quen với những thứ nặng nhọc như thế này.

Với cái tính tự lập từ kiếp trước đến kiếp này, mọi thứ cô đều có thể xử lý, kể cả những việc vốn dành cho phái nam làm như: sửa đèn, sửa ống nước, nguồn điện kể cả dùng máy khoan tường hay cái gì đó nặng nhọc cô đều tự tay xử lý hết.

Bởi lẽ, cô là mẹ đơn thân mà nên phải vừa làm tròn vai cha vai mẹ để nuôi nấng, chăm sóc con cô - Dalziel.

...-----------------------...

Úc Noãn tính đi tới khu quần áo mua vài bộ đồ ngủ cho nhóc nhà cô.

Nào ngờ đang đẩy xe đi thì chợt cô thấy quán cà phê đối diện có hình bóng quen thuộc, lòng ngực cô nhói lên, cảm giác đau lắm, sợ run cả người.

Cái cảm giác này...lẽ nào...!như cô đoán, quả thật không sai vì cái bóng đó chính là nam chính Lý Thắng cùng với nữ chính Thảo Thanh đang tay trong tay đi ra khỏi quán cà phê.

Nhớ lại nội dung cuốn tiểu thuyết, thì khoảng thời gian 5 năm sau này chính là gần sắp tới lễ cưới của nam nữ chính.

Đáng lẽ một người đã từng qua lại với nhiều nam chủ khác như Thảo Thanh thì sẽ không thể biết nên cưới ai hết.

Nhưng theo tác giả của tiểu thuyết có ghi, do là Lý Thắng theo đuổi cực lật, rồi nói ra "điều kiện" gì đó nên Thảo Thanh mới chịu cưới.

Úc Noãn chưa xác định rõ "điều kiện" đó là gì nữa và đã bị xuyên vào rồi.

...--------------------------...!Đam Mỹ Hài

Nhìn thấy 2 người họ, cô lẩn theo dòng người đông đúc trốn đi tầm nhìn của họ.

Tay chân nhanh nhạy ẩn khuất đi.

Cô an toàn bước vào khu quần áo trẻ con, đứng núp vào một góc thò đầu ra nhìn, trên tay thì cầm bịch bánh snack to để che đi khuân mặt của mình

Cô cứ thập thò nhìn làm cho mấy bà mẹ trong khu quần áo khó hiểu.

Dalziel kéo góc áo của cô cất cái giọng trong trẻo tò mò hỏi:

- Mẹ à! Mẹ sao thế?

- À à, không có gì đâu, mẹ đang rình người xấu?

Cô giật mình trả lời lại nhóc.

Còn nhóc thì hú hồn khi nghe tới "người xấu".

Non nớt hỏi lại mẹ:

- Ơ, người xấu ạ, vậy có cần báo mấy chú cảnh sát không mẹ?

- Không cần đâu.

Mình chỉ cần tránh xa họ là được.

- ....!Dạ!

Nhóc Dalziel khó hiểu vì hành động của mẹ nhưng thôi kệ.

Vì nhóc biết mọi việc mẹ làm đều có chủ ý tốt mà.

Nên nhóc cũng chả để tâm tới nữa, giương đôi mắt to tròn nhìn mấy bộ đồ ngủ xung quanh.

Ưng được một bộ có in hình mấy phi hành gia đáng yêu, nhóc ưng ý khều khều mẹ.

Mà cô thì lúc này vẫn đang chăm chú tới 2 đối tượng trong tầm mắt.

Thấy bọn họ đã đi xa rồi cô mới thở phào nhẹ nhõm, vuốt vuốt cái lòng ngực đang thở phập phồng của mình.

Phù, đã thoát nạn.

...------------------------...

Nhưng Úc Noãn nào biết, ở một phía khác cũng đang có 1 cặp mắt dõi theo cô.

Cặp mắt ấy hiện lên vẻ hốt hoảng, hoang mang không khác gì cô cả.

Đứng hình mất 5 giây cũng lấy lại vẻ cao ngạo, ung dung vốn có lúc đầu.

Người bí ẩn đó tiếp tục dõi theo từng hành động, cử chỉ của Úc Noãn.

Và rồi tầm mắt lại dồn hết sự chú ý vào đứa bé ngồi trong xe đẩy.

Ai đây? Lẽ nào là đứa trẻ đó?