“tiểu tiện nhân, ngươi tính toán với ta sao?” Diệp Chân Chân cũng không phải dạng vừa, thấy điệu bộ này của Diệp Khuynh Tuyết còn không biết mình bị tính toán hay sao, giận dữ ngay.
“Tỷ tỷ, muội không có…” Diệp Khuynh Tuyết cắn môi, vẫn trông uất ức, hơi kinh hoảng nhìn Diệp Chân Chân, “Tỷ tỷ tỷ phải tin muội chứ, muội thật sự không có mà, …là…là do mình không cẩn thận, không nên quan tâm tới chuyện của tỷ tỷ…”
Diệp Khuynh Tuyết giả vời giải thích triệt để, càng nói dối ở trước mặt mọi người, nếu không phải Lâm Nguyệt hiểu rõ tính cách nàng ta thì không chừng nàng cũng sẽ thấy hoài nghi Diệp Chân chân vì những lời này của nàng ta rồi.
“Câm miệng! Ai là tỷ tỷ của ngươi hả?’ Diệp Chân Chân tức giận khiến khuôn mặt nhỏ tái nhợt, giận nói, “Diệp Khuynh Tuyết, ngươi là món hàng đặc sắc thế nào ai mà chẳng biết hả? Hiện giờ còn giả bộ uất ức thế này cho ai xem hử?”
“Muội biết rõ tỷ tỷ không thích muội, nhưng mà…” Diệp Khuynh Tuyết càng đong đầy nước mắt rơi từng giọt xuống má, càng tỏ ra thêm uất ức yếu đuối.
Chứng kiến Diệp Khuynh tuyết vậy, coi như Lâm Nguyệt suýt nữa không kìm được hành động tinh vi kia của nàng ta mà nhiệt tình ủng hộ mất.
Đường nét Diệp Khuynh Tuyết trông bình thường, những gương mặt hơi nhọn, da hơi tái, đồng thời người gầy yếu, lúc diễn bộ dạng thỏ non trông có vẻ giống mấy phần.
Nhưng dù vậy, Lâm Nguyệt cũng bị nổ không nhẹ, nàng còn nhớ trong truyện, Diệp Khuynh Tuyết ngoài thể hiện yếu ớt bên ngoài với Quân Tử Huyền ra, thì lúc nào thì là người đầy lạnh lùng, không cho ai tới gần, cho dù là trước mặt Liên Thành cũng không ngoại lệ. VỀ phần ngụy trang thành thỏ non này, trong truyện lại thuộc về Bạch NHư Nguyệt.
Trong truyện dung mạo Bạch NHư Nguyệt tuyệt sắc khí chất yếu ớt, hơn nữa nàng ta còn đặc biệt thích giải vờ thành bộ dạng yếu ớt đáng thương, dựa vào bề ngoài xinh đẹp đã quyến rũ không ít đệ tử Côn Lôn, ngay từ đầu An Tử Dạ cũng bị nàng ta quyến rũ, còn vì nàng gây khó dễ cho Diệp Khuynh Tuyết mấy lần, sau này khi An Tử Dạ nhìn thấy bộ mặt thật của Bạch Như Nguyệt, lại yêu Diệp Khuynh Tuyết một cô bé kiên nhẫn như thế.
Hiện tại vì Lâm Nguyệt xuyên không đến, nội dung vở kịch đã thay đổi rất nhiều, Lâm Nguyệt vì được hương độc tẩy tủy biến thành trẻ con non nớt, hơn nữa nàng lúc nào cũng an phận làm việc ở Côn Lôn, không giống Bạch NHư Nguyệt trong truyện dựa vào sự xinh đẹp của mình mà chỗ nào cũng giả vờ yếu ớt nhận được sự đồng tình khoe khoang, vì thế Bạch Như Nguyệt trong truyện là nhân vật hoa tâm cũng không tồn tại.
NHưng nàng không sao nghĩ ra, không có nữ phụ như nàng xuất hiện, chuyện biến bản thân thành thỏ non sao lại đổi thành nữ chính Diệp Khuynh Tuyết rồi nhỉ.
Bên này Lâm Nguyệt thấy thiên lôi cuồn cuộn, còn Diệp Chân Chân bên kia lại bị giận quá hóa cuồng, chỉ muốn tát một cái lên bản mặt giả vờ đáng thương kia của Diệp Khuynh Tuyết cho chết thôi.
“Ta dĩ nhiên không thích ngươi rồi!” Diệp Chân Chân không đợi Diệp Khuynh Tuyết nói xong, lạnh lùng ngắt lời nàng ta.
“Tỷ tỷ, dù sao chúng ta cũng là tỷ muội, muội chỉ là…” Diệp Khuynh Tuyết nói tới đây thì dừng chút, đột nhiên người hơi nghiêng về trước túm lấy làn váy Diệp Chân Chân, mượn góc độc này ngăn ánh mắt của đám người An Tử Dạ, trên mặt lộ ra giễu cợt, lặng lẽ khiêu khích, “Tỷ tỷ, người bị oan có cảm giác thế nào? Ngươi nhất định rất tức giận nhỉ?”
“Ngươi!”
Diệp Chân Chân bước mạnh chân, giơ cao tay lên. Thấy Diệp Chân Chân nổi cơn thịnh nộ, trong mắt Diệp Khuynh Tuyết lóe lên tia sáng, đợi Diệp Chân Chân ra tay.
Diệp Chân Chân, ngươi không phải thích làm nhục ta, hành hạ ta sao? Hôm nay ta khiến ngươi nhục nhã cho đủ! Chỉ cần ngươi ra tay, dưới bao con mắt ở đây, đại tiểu thư thiên tài Diệp gia, trí tuệ hẹp hòi, thích bắt nạt muội thứ bị chụp mũ lên rồi!