“Lâm sư muội, tư chất muội hơi kém chút, sau này cần phải cố gắng hơn nha, nếu có chỗ tu luyện nào không hiểu, có thể tới tìm sư huynh ta đây” Diệp Phàm mang theo Lâm Nguyệt làm việc rất thỏa đáng sau khi nhận lấy ngọc bài thân phận và các vật dụng dành cho đệ tử mới xong, mới dẫn Lâm Nguyệt về chỗ nàng ở, rồi đưa cho nàng một truyền âm phù, dặn, “Đây là truyền âm phù, đợi sau này muội đột phá luyện khí kỳ chỉ cần thực thi ra chút linh lực đã có thể dùng được rồi”
“Vâng, Nguyệt Nhi đa tạ Diệp sư huynh” Thái độ Lâm Nguyệt vô cùng thành khẩn đón lấy.
Nàng cũng không phải là người không biết phân biệt, mặc dù tu sĩ bình thường lãnh tình và lòng đề phòng nặng hơn, nhưng nếu đối phương đối tốt thật lòng với nàng, dĩ nheien nàng cũng sẽ thật lòng tiếp nhận, khách sáo nữa lại tỏ ra quá làm cao.
“Đừng khách sáo, đây là việc sư huynh nên làm” Diệp Phàm vô cùng hài lòng với tiểu sư muội Lâm Nguyệt ngoan ngoãn biết đầu này, giờ phút này thấy thái độ thành khẩn của Lâm Nguyệt tiếp nhận ý tốt của mình, trong lòng lại thấy thoải mái tự nhiên vô cùng.
Thực ra người tu chân càng trải qua thời gian lâu càng ích kỷ, phần lớn không có lợi không làm, sở dĩ hắn tìm mọi cách chiếu cố cho tiểu sư muội Lâm Nguyệt mới nhập môn này chẳng qua cũng vì nể mặt mũi Quân Tử huyền mà thôi.
Nến biết Quân Tử huyền là thiên tài nổi tiếng lẫy lừng ở Côn Lôn, chẳng những tuổi trẻ đã kết Kim Đan, mà còn được làm đệ tử thân truyền của hóa thần lão tổ, là nhân vật mà đệ tử Côn Lôn cấp thấp tranh nhau nịnh nọt bợ đỡ. Mặc dù tư chất Lâm Nguyệt không được tốt cho lắm, nhưng dù sao cũng là do sư thúc tự mình cứu mang về môn phái, hơn nữa cô bé này lớn lên trông không tệ, khó bảo toàn được sau này Quân sư thúc sẽ không hỏi đến, dựa vào quan hệ giữa hắn với Lâm Nguyệt nếu có thể chạm vào sợi dây Quân sư thúc này, tới lúc đó địa vị của hắn trong nội môn cứ như nước lên thì thuyền lên vậy.
NHững điều này chỉ là suy nghĩ của Diệp Phàm, chẳng qua hiện giờ cùng liên kết với Lâm Nguyệt, ngược lại lúc đầu cũng thật lòng mấy phần.
Đương nhiên trong lòng Diệp Phàm nghĩ gì tính toán thế nào, Lâm Nguyệt dĩ nhiên không biết, nàng sau khi đi theo Diệp Phàm, thu dọn đơn giản chỗ ở một chút, rồi bắt đầu tu luyện.
Ngày đó cùng quyết đấu với ma tu đã để lại thương thế dưới tác dụng của hương độc vốn đã chữa được gần khỏi bảy tám phần, nhưng do bị thương quá nặng, kinh mạch nàng khó tránh khỏi bị yếu đi chút ít, những nội thương này tạm thời chưa phát tác, nhưng nếu không diệt trừ tận gốc sạch sẽ thì sau này nhất định sẽ để lại tai họa ngầm bất lợi với việc tu luyện, vì thế sau khi xử lý xong một số việc vặt, Lâm Nguyệt cũng không vội tu luyện ngay, mà quyết định đem những nội thương kia chữa cho khỏi hẳn.
Bên này Lâm Nguyệt đang chuyên tâm chữa thương, lại không biết có một khu phòng đá cách không xa chỗ nàng ở có mấy đệ tử thế gia đang không có ý tót chặn Diệp Khuynh Tuyết lại, một trong những người đó có một thiếu nữ mặc áo đó lại nhìn nàng ta khinh thường, nói đầy khiêu khích khinh miệt, “Diệp Khuynh tuyết, đại tỷ để cho ta nói lại một câu với ngươi, đại tỷ nói, đừng có tưởng đã vào được Côn Lôn, thành đệ tử Côn Lôn thì đã quên mất thân phận mình nhá, có rảnh thì nên nghĩ nhiều tới cái vị di dương mặt dày của ngươi kia đi!”
Diệp Khuynh Tuyết cúi thấp đầu, trầm mặc không nói, cứ như không nghe thấy lời thiếu nữ áo đỏ kia vậy.
“Tiểu tiện nhân, Diệp Hồng tỷ nói ngươi có nghe thấy không hả?” Thấy Diệp Khuynh Tuyết không nói gì, Diệp Phỉ Phỉ đứng cạnh Diệp Hồng không kìm được đẩy nhẹ nàng ta.
“Đủ rồi! Các ngươi muốn gì?”
Diệp Khuynh tuyết bị đẩy một cái lảo đảo, ngẩng phắt đầu lên, hai mắt ướt lệ nhìn thẳng vào đám người Diệp Hồng.
Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà tất cả mọi người đều là con gái Diệp gia, những kẻ này lại muốn nhằm làm nhục nàng ta chứ? Nàng ta đã khó khăn lắm mới được người cha cặn bã kia của mình đồng ý cho nàng ta tham gia đại điển thu đồ đệ của Côn Lôn thành công trở thành đệ tử Côn Lôn thoát ly khỏi hố lửa Diệp gia kia, giờ họ hèn hạ muốn dùng phụ nữ Diệp gia uy hiếp nàng ta sao?