Thời gian lặng lẽ trôi, con em các gia tộc kia cũng nhanh kiểm tra xong hết, rồi tới lượt đám người Lâm Nguyệt. Nửa canh giờ sau cuối cùng tới lượt Lâm nguyệt.
Diệp Phàm vỗ nhẹ lên vai Lâm nguyệt, cười bảo, “Đi thôi, nếu thông qua khảo nghiệm, sau này em sẽ là đồng môn giống ta”
Lâm Nguyệt mỉm cười đáp lại, hít sâu một hơi, ánh mắt dần kiên định, chậm rãi tiến lên đặt tay mình vào trên bàn quay khảo nghiệm.
Hai luồng sáng xanh đỏ lóe lên, rõ ràng là song linh căn Mộc Hỏa, chỉ tiếc là ánh sáng ảm đạm, chỉ là tư chất hạ phẩm.
“Song linh căn Mộc Hỏa, tiếc là tư chất hạ phẩm, nếu không Côn Lôn ta lại có thêm một mầm non luyện đan rồi…” Tu sĩ chịu trách nhiệm khảo nghiệm nói giọng tiếc hận thở dài, khoát tay với Lâm Nguyệt bảo, “Đã xong, tý nữa có người dẫn ngươi đi an bài”
“Vâng” Lâm Nguyệt dường như nghe không hiểu ý tiếc hận của tu sĩ kia, lộ ra vẻ sung sướng u mê của một đứa trẻ.
Bên này, sau khi Lâm Nguyệt kiểm tra xong, Diệp Phàm tiến lên đón, nói, “Chúc mừng, sau này em đã thành đệ tử Côn Lôn như ta rồi, tiểu sư muội, gọi một tiếng sư huynh nghe coi”
‘Diệp sư huynh” Lâm Nguyệt lộ vẻ mặt ngượng ngùng, sau đó thẹn thùng cúi đầu nói một câu.
“Tốt tốt. Sau này có việc gì nhớ tìm sư huynh nhé”
Diệp Phàm ngược lại rất cao hứng, hắn đối với cô bé nho nhỏ hơi chút yên tĩnh này có ấn tượng rất tốt, cũng xuất phát từ thật tâm thích nàng.
“Cám ơn Diệp sư huynh”
Giọng Lâm Nguyệt thánh thót êm tai, mang theo giọng trẻ con non nớt, lọt vòa tai Diệp Phàm thì lại càng thêm hồn nhiên.
“Đi, sư huynh ta dẫn muội đi tới chỗ ở của muội nào” Nhìn đứa trẻ nho nhỏ trước mắt, tâm thiếu niên Diệp Phàm bất chợt mềm hẳn, chẳng đợi Lâm Nguyệt đáp lại, đã dắt thẳng tay nàng đi.
Dù bị người ta dắt đi như vậy hơi khó chịu chút, nhưng Lâm Nguyệt vẫn ngoan ngoãn đi sau lưng Diệp Phàm.
Thực ra Lâm Nguyệt làm vậy cũng không phải cố ý nhịn nọt Diệp Phàm cái gì, Diệp Phàm trong mắt nàng, chỉ là người qua đường mà trong sách nói qua thôi, một đệ tử nội môn bình thường mà thôi, cũng chẳng có chỗ nào được đợi gì.
NHưng Lâm Nguyệt thời gian qua đã quen đề phòng cẩn thận, nếu đối phương có thiện ý với nàng, dĩ nhiên là nàng vui vẻ tiếp nhận, dù sao có nhiều bạn sống sướng hơn là có nhiều kẻ địch chẳng phải thế sao? Huống chi, tư chất nàng làm đệ tử ngoại môn “kém” vậy, có người quen làm chỗ dựa cũng không tệ lắm.
Bàn quay khảo nghiệm biểu hiện số liệu ra ngoài là giả, đó là Lâm Nguyệt ngầm lén vận chuyển kết quả công pháp.
Tư chất Lâm Nguyệt vốn là thượng phẩm băng linh căn có tư chất rất tốt, sau khi trải qua hương độc tẩy tủy, linh căn ấy càng thêm thuần túy, gần như sắp chạm tới tư chất cực phẩm rồi, nếu nàng muốn trở thành đệ tử Côn Lôn thân truyền chỉ cần cho thấy tư chất chân chính của mình là được.
Nhưng những thứ ấy nàng thật không muốn, hiện giờ nàng không muốn tầng Côn Lôn trên cao để ý, nàng chỉ muốn được an phận làm đệ tử bình thường thôi.
Ở Côn Lôn, đệ tử ngoại môn và đệ tử thân truyền được đãi ngộ dĩ nhiên là khác nhau một trời một vực, tư chất đệ tử ngoại môn kém, không được môn phái coi trọng, tài nguyên tu luyện cực ít, còn đệ tử thân truyền lại có sư trưởng tự mình truyền thụ, hơn nữa môn phái cung cấp tài nguyện tu luyện lớn vô cùng, có thể trở thành đệ tử thân truyền thì không phải môn phái tinh anh.
Khác nhau một trời một vực vậy, Lâm nguyệt chẳng phải là tỏng người có bí mật quá nhiều đó sao, nàng cũng hy vọng trở thành đệ tử thân truyền.
Đáng tiếc, nhận ra bí mật trên người nàng quá nhiều, đừng có nói là bí quyết thiên cổ Lưu hương và nhẫn không gian, mà ngay cả giới tu chân đến đại tu sĩ nguyên anh đều mong có công pháp bảo vật, chỉ bằng vào thể chất ngọc tuyết hương cốt của nàng, nàng đã không thể tùy tiện phơi mình ra ánh sáng trước mặt mọi người rồi.
Nàng không phải là nữ chính, Diệp Khuynh Tuyết trên người mang thần khí nghịch thiên là bởi vì trên người có ánh sáng nữ chính. Nàng là một nữ phụ, nếu có người biết trên người nàng có dị bảo, giết nàng dễ như giết một con kiến vậy.