Nói tóm lại, Quân Tử Huyền vốn trong truyện là một nhân vật nam hi sinh, kết cục của hắn cũng chẳng khá hơn các nam phụ khác là bao, nhưng vào thời điểm hắn chết, Diệp Khuynh Tuyết rất đau lòng, chẳng hề giống như đối với nam phụ khác, hoàn toàn không có tình cảm, chỉ có lợi dụng.
Điểm này Quân Tử Huyền xem như may mắn hơn các nam phụ khác nhiều lắm, nhưng cũng là một kẻ đáng thương, dù sao cuối cùng ngoài là nhân vật phụ không quan trọng bị hy sinh ra, nam phụ ái mộ Diệp Khuynh Tuyết cũng chưa chết, mà hắn lại là nam phụ đầu tiên chết!
Hơn nữa Lâm nguyệt còn nhớ ở thời điểm cuối cùng trong sách, sau khi Diệp Khuynh Tuyết và Liên Thành thành công bay lên trời, tác giả còn để lại phần kết cục một chút hoài nghi, miêu tả mấy nam phụ quan trọng thất lạc tâm tình, hơn nữa còn lãng phí không ít lời văn để hình dung những nam phụ kia không cam lòng và tình thế bắt buộc với nữ chính, cũng ám hiệu những nam phụ kia sau khi phi thăng lại tiếp tục theo đuổi nữ nhân.
Bởi vậy có thể thấy tác giả rất thiên vị, thiên vị hết cỡ với nữ chính, quả thật hận không thể cấp cho Diệp Khuynh tuyết mở rộng một cánh cửa hậu cung.
Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt lại lặng lẽ thở dài. Hiện giờ nàng coi như hiểu ra, nội dung vở kịch cũng chẳng dễ thay đổi gì, chỉ tính một chi tiết nho nhỏ trong đó có thể thay đổi, tính cách cá nhân nàng thay đổi, nhưng đầu mối chính thì không cách nào thay đổi được.
Hay nói cách khác, sau này nàng nhất định sẽ gặp mặt Diệp Khuynh Tuyết, nhân vật chính trong truyện cũng sẽ có một đám trong truyện xuất hiện, đợi nội dung vở kịch thật sự bắt đầu, nàng có muốn ứng phó thế nào thì là một vấn đề.
Nhớ tới Diệp Khuynh Tuyết và nam chính cùng Bàn Tay Vàng khổng lồ, nhìn đám đông tối om trước mắt, Lâm nguyệt đột nhiên có cảm giác mất mát vô cùng, trong lòng dâng lên từng đợt khổ sở.
“Cô bé, em sợ hả?” Diệp Phàm mang Lâm nguyệt tới thấy tâm tình Lâm Nguyệt trùng xuống, cho rằng nàng sợ người lạ, bất giác vỗ nhẹ lên vai nhỏ của nàng, cưới an ủi, “Đừng sợ, em là người Quân sư thúc mang về, dù tư chất không tốt đi chăng nữa, Quân sư thúc cũng sẽ không bỏ mặc em đâu”
Quân sư thúc ư? Quân Tử Huyền sao? Đây chính là nam nhân vừa ý nhất sau này của Diệp Khuynh Tuyết nha, nhân vật nguy hiểm như vậy nàng ước gì mình cách hắn thật xa, tốt nhất là c ả đời không thấy!
Trong lòng khinh ghét, Lâm nguyệt lại ngẩng đầu lên, nhìn hắn cảm kích, tỏ vẻ rất xấu hổ. Ai mà biết nụ cười này của nàng, suýt nữa chọc mù mắt vị thiếu niên. Lâm nguyệt giờ nhìn tuổi còn rất nhỏ, nhưng dung mạo lại cực đẹp, đặc biệt là sau khi trải qua hương độc tẩy tủy, làn da vốn trắng nõn nà lại càng thêm trong suốt như ngọc, ướt át vô cùng, phối hợp với đường nét tinh xảo kia của nàng, đôi mắt đen trong veo linh động, phảng phất như hồ sâu không đáy, đơn giản hấp dẫn người ta.
Dung mạo tuyệt mỹ lại dung hợp với một đứa bé hồn nhiên, thêm nữa thể chất ngọc tuyết hương cốt tự nhiên mê hoặc, mà với Diệp Phàm một thiếu niên mới hơn mười tuổi thì đòn sát khí trí mạng.
Nhìn nụ cười rực rỡ nở rộ như hoa lê trước mắt, Diệp Phàm thoáng chốc ngây dại, tâm can phảng phất như bị kích thích đập bình bịch bình bịch.
Hắn thấy phản ứng của mình thỉ khinh bỉ vô cùng, đối phương chẳng qua mới là con nhóc năm sáu tuổi thôi, thế mà hắn lại bị mê mắt, quả thật không thể tha thứ.
Ý nghĩ trong lòng vừa động là một chuyện, ánh mắt lại không thể nào ngăn nổi cứ nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ như ngọc của Lâm nguyệt.
Lúc trước Quân sư thúc cứu con nhóc này, con nhóc này người đầy bụi đất, hắn cũng chẳng để ý, ai ngờ con nhóc này trông lại xinh đẹp như vậy.
Diệp Phàm nhìn khuôn mặt Lâm Nguyệt bị một nửa tóc che khuất, trong lòng thầm cảm thán mãi.
Nha đầu kia tuổi còn nhỏ mà đã có bộ dáng như thế, sau này trưởng thành, chẳng biết còn hào hoa phong nhã tuyệt thế tới cỡ nào nữa?
Trong lòng Diệp Phàm suy nghĩ, Lâm Nguyệt cũng không biết, hiện giờ nàng đã bị một cô gái chừng mười tuổi trong đám đông thu hút toàn bộ sự chú ý.