Ma tu thoát khỏi cơn khốn cực rất nhanh nằm ngoài dự liệu của Lâm nguyệt, cho dù nàng đã cố hết sức chạy trốn, nhưng một tiểu tu sĩ luyện khí bị thương mà muốn trốn khỏi tu sĩ trúc cơ mà nói quả thật là nằm mơ, chỉ thấy trong nháy mắt, ma tu kia đã đuổi theo, Lâm nguyệt chỉ thấy cổ căng thẳng, khuôn mặt dữ tợn của ma tu đã xuất hiện ngay trước mắt.
“Nha đầu thối, ngươi chạy đi, chạy đi xem nào! Vốn định cho ngươi chết sảng khoái, hiện giờ bổn tạo thay đổi chủ ý, dám tính toán bổn tạo, hiện giờ bổn tọa sẽ lấy cái mạng nhỏ của ngươi, lấy máu tươi của ngươi bón cho thiên ma phệ huyết lỗi của bổn tọa!”
Trên mặt ma tu hiện lên nụ cười lạnh dữ tợn ác độc, cổ tay bóp chặt Lâm Nguyệt dần.
Thời khắc sinh tử, mang treo lơ lửng, trong lúc nguy cấp Lâm Nguyệt lại rất bình tĩnh. Nàng biết rõ vì mới tính toán, đã chọc giận triệt để ma tu, hiện giờ muốn mưu tính gì nữa thì hết cách, lựa chọn duy nhất là liều chết đánh cuộc, cũng chỉ có vậy mới có thể sống sót!
Trong lòng có ngàn ý nghĩ lóe qua, chỉ trong nháy mắt, Lâm nguyệt quyết đoán ra tay! Chẳng biết trâm cài được nàng nắm trong tay từ lúc nào, dưới tác dụng của linh lực, hướng vùng bụng đan điền ma tu đâm mạnh tới!
Vừa ra tay, gần như linh lực trong cơ thể Lâm Nguyệt không còn nhiều lắm. Mặc dù tu vi nàng kém xa ma tu, nhưng lúc ra tay bất ngờ, chỉ nghe “phụt” một cái, tiếng trâm sắc bén đã đâm rách da ma tu, xuyên thẳng vào trong da thịt.
Nhưng trâm gài tóc cũng chỉ dài có mấy tấc, lại chẳng cách nào đâm tiếp được nữa, ngược lại dưới chân khí hộ thể của ma tu xộc tới, trâm gài tóc chất ngọc thường đã bị rạn nứt từng khúc, hóa thành bột phấn.
“Ngươi muốn chết hả!”
Bị con kiến hôi tiểu tu sĩ khiêu khích liên tục, ma tu tức giận kích thích tới đỉnh điểm, quát to một tiếng, uy áp trúc cơ trong nháy mắt bộc phát ra, luồng sát thương lớn hình thành quanh thân thể như bão tố, Lâm Nguyệt chỉ cảm giác như bị xe lửa cán qua đánh thẳng vào đầu kêu “ong” một tiếng, thân thể nho nhỏ như diều đứt dây vậy bay phựt ra ngoài!
“Phốc!”
Lâm Nguyệt bị đập nặng xuống đất, làm dập cả mảng thực vật lớn, phun trào máu tươi ra, khuôn mặt nhỏ lấp trong bụi cây trắng bệch như tờ giấy không còn chút máu.
“Khụ khụ…”
Lâm Nguyệt không nhịn được ho khan vài tiếng, trong đầu hỗn loạn, cảm thấy lực phủ ngũ tạng đau đớn khó chịu như lửa đốt vậy, xương toàn thân sụp xuống không nhúc nhích nổi.
Ánh mắt mờ mịt nhìn ma tu đang từng bước từng bước gầm lên đi về phía nàng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Lâm nguyệt bất chợt nhếch lên cười tự giễu.
Nàng đúng là tự tin quá mức rồi, một kẻ vừa bước chân vào luyện khí kỳ tiểu tu sĩ sao dám là đối thủ của ma tu trúc cơ kỳ chứ? Dưới thực lực vô cùng chênh lệch, nàng, tất cả mưu tính của nàng chẳng qua chỉ là vũng vẫy giãy chết mà thôi!
Lấy ti vi trước mắt của nàng, trong mắt ma tu chẳng qua chỉ là con kiến hôi mà thôi, buồn cười hơn nữa là nàng còn tưởng trong từng bước tính toán của mình, có thể tìm được đường sống ót, xem ra còn cách qúa xa…
Nếu, nếu như nàng có thực lực mạnh mẽ, tên ma tu này cũng không dám làm nhục nàng như vậy chăng?
Nhớ tới nữ chính Diệp Khuynh Tuyết trong truyện, nhớ tới thân phận của mình ở thế giới này, Lâm nguyetj chưa từng có ý thức khắc sâu thực tế tàn khốc tới vậy, ở đây cũng không phải là thế giới nông nghiệp như sách miêu tả, mà là thế giới chân thật, ở đây, ngoài nhân vật chính trong sách ra, vẫn không có ai biết giết chóc tàn nhẫn, sinh lão bệnh tử, ngươi lừa ta gạt…
Đây tất cả đều tồn tại chân thực, kể cả cái chết…
Ý thức còn sót lại khiến Lâm nguyệt không cam lòng ngửa mặt lên, trong tầm mắt mơ hồ, nàng nhìn thấy ma tu giơ tay chậm rãi đánh về phía mình.
Uy áp trúc cơ kỳ cường đại, nàng đến không nhúc nhích được huống chi giờ phút này nàng lại bị thương nặng liên tục suýt chết, chỉ đành trơ mắt nhìn cái chết tới gần.