Tiền Phú càng nghĩ càng kinh hoảng, dưới cơn khủng hoảng khổng lồ, hắn gần như dùng hết sức lực cấp tốc bỏ chạy. Hắn vốn là tu sĩ tinh thông công pháp thổ hệ, sở trường nhất chính là thuật độn thổ, mà tốc độ thuật độn thổ này cực nhanh, những năm gần đây, dựa vào thuật độn thổ này mà mấy lần thoát khỏi truy sát nguy hiểm, hiện giờ hắn mong đợi duy nhất cũng chính là pháp môn bảo vệ tính mạng này.
Đáng tiếc trong lòng hắn mặc dù ôm chút tia may mắn, nhưng Lâm Nguyệt nào đơn giản để hắn chạy thoát chứ?
Mặc dù tốc độ thuật độn thổ của Tiền Phú cực nhanh, nhưng hắn nhanh cũng không nhanh bằng Lâm Nguyệt – cao thủ hóa thần chân chính này.
Lúc Tiền Phú tưởng mình có thể sống sót, đột nhiên một cảm giác sợ hãi mãnh liệt ập tới khiến hắn thấy khó thở, điều này cũng làm cho hắn trong thời gian qua cẩn thận hơn, chẳng quan tâm gì mà chạy trối chết, nhất là cảm giác không đúng lập tức liền dừng bước ngay! Mà cũng chính phần cảnh giác ấy cũng để Tiền Phú sống sót!
Gần như cùng lúc hắn dừng bước thì một luồng lực lượng khổng lồ từ trên trời giáng xuống, một tiếng nổ vang, bùn đất trước mặt hắn sụp đổ từng đợt, bị một bổ mạnh của con người nứt ra một khe hở lớn.
Bùn đất lẫn đá vụn lăn xuống rơi ào ào lên người Tiền Phú, nếu không phải hắn kịp dừng chân lại thì sợ là hắn đã bị đứt thành hai đoạn rồi! Nhìn khe hở lớn trước mặt, Tiền Phú kinh hãi toát mồ hôi lạnh, trong lòng sợ hãi mãi, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, thì chắc giờ phút này đã chết rồi!
Mà hiện giờ cảnh tượng xảy ra trước mắt này khiến hắn càng thêm chắc chắn Lâm Nguyệt chính là cao thủ hóa thần, mà mình mắt mù mới chọc phải một cao thủ hóa thần truy sát, hiện giờ bị xui xẻo là phải thôi.
Đường phía trước đã bị chặn lại hoàn toàn, đằng sau lại có một tu sĩ hóa thần có tu vi sâu không lường được chặn, Tiền Phú biết mình chạy không được nữa!
Kế sách hiện giờ là nên ngây ngốc bó tay chịu trói tại chỗ, hoặc chẳng bằng mình tự chủ động dâng lên miệng, có lẽ đối phương mà thấy hắn ngoan ngoãn nghe lời biết đâu có thể tha mạng cho hắn cũng chưa biết chừng.
Trong lòng Tiền Phú vừa nghĩ cũng không dám hy vọng may mắn, cắn răng một cái, thân hình vừa động, phịch một tiếng, thân thể trực tiếp xuyên thẳng tầng đất bay vọt ra khỏi mặt đất.
Mà ngay lúc hắn lộ mặt trong nháy mắt, hơn mười miếng băng tiễn phóng nhanh đến, Tiền Phú kinh hoảng kêu lên, vội vàng giơ phi kiếm trong tay lên đỡ, ngắn được mấy băng tiễn bắn nhanh đến kia, may là hắn phản ứng nhanh, hơn nữa cũng đã thấy chật vật không chịu nổi, áo choàng bên ngoài bị thủng trăm ngàn lỗ, trên người cũng thêm nhiều lỗ máu thủng hơn.
Nhưng may Lâm Nguyệt thật sự không muốn mạng hắn, ra tay cũng lưu tình mấy phần, hắn mới miễn cưỡng nhặt lại được mạng nhỏ.
Chỉ là trải qua lần dạy dỗ này Tiền Phú đã bị dọa đến run rẩy, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, chẳng dám cử động, trên mặt ngập tràn hoảng sợ, không dám có chút tâm tư khác nào.
Lúc này, Lâm Nguyệt cũng đuổi theo. Mặc dù nàng không biết thuật độn thổ, nhưng thần thức vẫn khóa chặt trên người Tiền Phú, dưới cuộc truy đuổi của nàng, Tiền Phú vốn chẳng cách nào chạy thoát khỏi lòng bàn tay của nàng.
Đây là chỗ tốt của việc có thực lực cường đại, nàng có được tu vi hóa thần, nghĩ muốn đối phó với Tiền Phú một tu sĩ có Kim Đan hậu kỳ thì cực kỳ đơn giản, chẳng phí chút sức lực nào.
Nếu không phải cảm thấy hứng thú với thuật độn thổ của Tiền Phú, nàng đã sớm giết chết ngay, đâu còn lãng phí thời gian với đối phương nữa.
Lâm Nguyệt đứng giữa không trung, lạnh lùng nhìn vẻ mặt ngập tràn sợ hãi của Tiền Phú bên dưới, tủm tỉm nói, “Thế nào? Không trốn nữa hả?”
Toàn thân Tiền Phú run lên, cứ như mới phản ứng vậy, hai đầu gối nhũn ra, quỳ mạnh xuống đất, khóc lóc nức nở nói, “Bà cô ơi, là ta sai rồi, ngài đại nhân đại lượng tạm tha cho tiểu nhân đi! Tiểu nhân trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, thật sự không chịu nổi dày vò của ngài… Ngài nổi lòng thiện lương, tha cho tiểu nhân có được không?”
Đầu Lâm Nguyệt đen xì, trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiền Phú đang quỳ trên mặt đất khóc rống cầu xin tha thứ. Nói thật, kể từ sau khi bước chân vào giới tu chân, bao sóng to gió lớn Lâm Nguyệt gặp không ít, loại người nào cũng đã thấy, lại chưa từng gặp được nhân vật nào mặt dày như Tiền Phú.
Song điều này cũng nói lên Tiền Phú này mặc dù là một kẻ cực kỳ giảo hoạt xảo trá, nhưng cũng lại nhát như chuột, là nhân tài có thể co được giãn được.
Nhìn Tiền Phú chẳng có tí phong cách của một tu sĩ, không còn chút tự tôn, Lâm Nguyệt đột nhiên cảm giác dở khóc dở cười, sát ý trong lòng tiêu tán đi không ít. Nhưng kẻ này thật sự là một tiểu nhân hèn hạ, muốn Lâm Nguyệt đơn giản tha cho hắn thì đừng hòng.
“Ngươi nói xem trên ngươi còn mẹ già, dưới còn con nhỏ, theo bản tôn thấy, với tư chất của ngươi, có thể tu luyện tới tu vi Kim Đan hậu kỳ, năm nay ít nhất cũng hơn hai trăm tuổi rồi nhỉ? Nếu ngươi còn có trưởng bối có thể sống cho tới bây giờ, chưa nói đến tu vi cao hơn ngươi, ít ra cũng không thể kém hơn ngươi mới phải nhỉ, thân là tu sĩ chẳng lẽ còn sợ không có ai dưỡng mẹ già sao? Còn về phần bên dưới có con nhỏ, ngươi khẳng định là có chứ hả?”
Giọng Lâm Nguyệt trong veo lạnh lùng, không nghe ra vui bực, song lọt vào tai Tiền Phú lại khiến tinh thần hắn như sắp vỡ nát.
Lúc trước mặc dù hắn còn ngại tu vi Lâm Nguyệt, song hắn thấy Lâm Nguyệt trông tuổi còn trẻ, lại là nữ tu, tự dưng không tránh khỏi trong lòng có chút khinh thường. Với hắn trước kia mà nói rất nhiều thiếu nữ tử, những nữ nhân này thoạt nhìn có vẻ lợi hại song lại cực dễ mềm lòng, chỉ cần giả vờ đáng thương, đối phương tự dưng sẽ mềm lòng tha cho hắn ngay.
Chiêu này lúc trước hắn đã dùng nhiều, nhưng giờ lại có Lâm Nguyệt ở đây, đã lật tẩy hắn ngay. Nghe thấy những lời này của Lâm Nguyệt, Tiền Phú gần như hận không tát cho mình mấy bạt tai!
Sao hắn lại ngu đến vậy chứ? Dù có kiếm cớ, cũng nên tìm một lý do hoàn mỹ hợp lý hơn mới phải, chuyện hắn bịa ra kia, chỉ lừa được những cô gái còn nhỏ tuổi chưa có nhiều kinh nghiệm sống mà thôi, còn muốn lừa vị bà cô trước mặt này, quả thật là tự tìm quả đắng!
Hắn cũng không nghĩ ra, người ta có thể tu luyện tới hóa thần kỳ, mặt ngoài thì trông có vẻ trẻ, nhưng bên trong không chừng đã là lão yêu quái sống gần ngàn năm rồi, đâu còn dễ bị hắn lừa đơn giản như vậy chứ!
“Tiền bối, tiền bối, bà cô ơi, tiểu nhân nói sai rồi, ngài, ngài ngàn vạn lần đừng giận…” Tiền Phú thấy ánh mắt không tốt của Lâm Nguyệt, trong lòng run lên, vội vàng cất tiếng cầu xin liên tục.
“Ngươi chẳng phải là nói trên có mẹ già dưới có con nhỏ cơ mà? Sao hiện giờ lại nói là sai nhỉ?” Lâm Nguyệt chậm rãi hạ từ trên không trung xuống, dù bận vẫn ung dung nhìn Tiền Phú.
“Không không, là vãn bối sai rồi, là vãn bối nói linh tinh, mong tiền bối ngài đại nhân đại lượng, đừng so đo với vãn bối… Sau này vãn bối không dám nữa, cầu xin tiền bối tha cho vãn bối đi…”
Tiền Phú tự biết có chạy trốn cũng vô vọng, lại không lừa được Lâm Nguyệt, mà cũng chẳng dám nghĩ gì nữa, chỉ một lòng cầu xin tha thứ, hy vọng Lâm Nguyệt có thể tha cho hắn.
Hiện giờ hắn cực kỳ hối hận, hắn hận mình suốt ngày đánh nhạn, giờ bị nhạn mổ mắt, vốn tưởng là một con cừu vô hại, kết quả lại gặp phải một kẻ giết người máu tanh không nháy mắt!
Giờ phút này lòng hắn ngập tràn hối hận, trong lòng lại thấy oán hận Lâm Nguyệt mãi, ngươi nói ngươi là một tu sĩ hóa thần, là nhân vật lớn có thể vượt trên giới tu chân, lại giả vờ làm một tiểu nữ tu Kim Đan sao? Thật sự là quá hại người mà…
Dĩ nhiên Lâm Nguyệt cũng chẳng có nhiều thời gian mà đi đoán tâm tư của Tiền Phú, nàng trầm mặc một lát, rồi nói lạnh lùng, “Ngươi giao công pháp độn thổ ra, ta có thể tha mang cho ngươi”
Nghe thấy Lâm nguyệt nói, Tiền Phú hơi ngẩn ra, mặc dù trong lòng có chút không tình nguyện, nhưng sợ uy của Lâm Nguyệt, không dám chần chừ, lấy thẳng một miếng ngọc giản ra, cung kính đưa tới.
Đầu ngón tay Lâm Nguyệt vừa động, ngọc giản đã tự động bay tới tay nàng, nàng trực tiếp dùng thần thức lướt qua, xác định chắc chắn là công pháp mình cần, thu ngọc giản lại.
Tiền Phú thấy động tác của Lâm Nguyệt, cũng không dám nói gì, chỉ cúi đầu ủ rũ ở đó.
“Nửa tháng sau ở buổi đấu giá Tuyết Vực, vật phẩm ghi chép trong buổi đấu giá ngươi cũng biết rồi chứ? Bên trong có cỏ Bích Tuyết không?” Lâm Nguyệt thu ngọc giản lại, ngẩng đầu hỏi lạnh nhạt.
“Tiền bối định tìm cỏ Bích Tuyết ạ?” Tiền Phú thấy hơi kinh ngạc nhìn Lâm Nguyệt một cái. Cỏ Bích Tuyết ở giới tu chân mặc dù rất ít, nhưng cũng không phải thứ quý giá gì, bình thường các tu sĩ đều không để ý, cũng chỉ có một chút ít tu sĩ tầng thấp cần tu luyện công pháp tu sĩ thuộc tính băng mới dùng cỏ bích tuyết để luyện chế ra một loại đan Tuyết Ngọc, dùng để tăng tu vi của mình.
“Bản tôn chỉ hỏi ngươi, trên buổi đấu giá có cỏ bích Tuyết không thôi” Lông mày đen của Lâm Nguyệt nhíu lại, giọng lạnh lùng.
“Nếu tiền bối cần cỏ bích tuyết mà nói, thì không cần đến buổi đấu giá nữa, ở đây vãn bối cũng có..”
Tiền Phú vừa nói vừa vỗ cái túi đựng đồ bên hông, lấy cỏ bích tuyết trong hộp ngọc ra, trong lòng lại thấy thầm may mắn, sau khi bản thân mình lấy được cỏ bích tuyết, vì một việc trì hoãn mà chưa bán cỏ bích tuyết đi, nếu không hiện giờ có hối hận cũng chẳng kịp.
Cỏ bích tuyết này vô cùng quan trọng với vị nữ máu lạnh trước mắt này, chỉ hy vọng sau khi nữ máu lạnh này thấy hắn chủ động dâng cỏ bích tuyết ra thì có thể tha mạng cho hắn.
Chỉ cần nữ máu lạnh này tha cho hắn, hắn thề, sau này không dám gieo họa lên nữ tu khác nữa, cùng lắm thì hắn lại trở lại nghiệp cũ, tiếp tục dùng thủ đoạn giết người cướp của như cũ là tốt rồi.
Lâm Nguyệt đưa tay ra túm lấy, chộp hộp ngọc trong tay, mở ra dò xét một lúc, xác nhận vật trong hộp đúng là thứ nàng cần trong chuyến đi này, trên mặt lạnh băng chợt giãn ra nhiều.
Nàng thu lấy cỏ bích tuyết lại, lạnh nhạt nhìn Tiền Phú một cái, nói lạnh lùng, “Nể có cỏ bích tuyết, bản tôn không giết ngươi, nhưng nếu sau này bản tôn mà bắt gặp người làm xằng làm bậy, bản tôn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu! Tự giải quyết cho tốt đi”
Nói xong, Lâm Nguyệt phất tay áo một cái, trực tiếp vọt lên cao trong nháy mắt biến mất không còn bóng dáng.
Đợi sau khi Lâm Nguyệt đi khỏi, chừng một lúc lâu, hai đầu gối Tiền Phú mới mềm nhũn, vô lực ngã ngồi dưới đất.
“Mẹ ơi, suýt nữa thì mạng nhỏ này không còn rồi…”
Tiền Phú lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng sợ mãi, cho tới bây giờ, hắn đều có cảm giác như nằm mơ vậy, không thể tin nổi vị nữ máu tanh kia lại dễ dàng tha cho mình như thế.
Lần này thật sự quá nguy hiểm, sau này muốn làm gì cũng phải cẩn thận chút, nếu không mà lại chọc phải một sát tinh như thế nữa thì sợ rằng vận khí của hắn cũng không tốt như lần này nữa đâu!
Tiền Phú hít sâu một hơi, mãi lâu sau mới định thần giật mình bò dậy từ trên mặt đất, vội vàng xuất ra phi kiếm, rời khỏi mảnh đất hoang vu này.
Bên đó, sau khi Lâm Nguyệt thu thập đủ nguyên liệu luyện hóa lôi đan xong, thì tìm một chỗ vắng chuẩn bị luyện đan.
Hóa lôi đan là loại đan dược cấp sáu, Lâm Nguyệt muốn luyện chế ra thì đơn giản vô cùng, nàng chuẩn bị luyện chế ra hóa lôi đan trước rồi sau đó mới có thể luyện hóa được kiếp lôi đan trong cơ thể.
Còn phần nửa tháng sau Tuyết Vực mở buổi đấu giá, nàng cũng không định đi, dù sao hiện giờ cỏ bích tuyết mà nàng cần nhất đã có, còn buổi đấu giá là chuẩn bị cho tu sĩ cuối cấp, nàng thật sự thấy không cần thiết tham gia.
Nàng tính toán thời gian, đoán chừng qua hơn hai mươi năm gì đó, cuộc chiến Chính Ma sẽ bắt đầu, mà nàng thì muốn luyện hóa hoàn toàn kiếp lôi trong cơ thể, chỉ sợ cũng cần phải bế quan những hia mươi năm, đến lúc nàng bế quan đi ra, cũng vừa đúng lúc cuộc Chính Ma tới.
Còn chuyện tranh giành Thần Khí Côn Lôn, nàng không muốn bỏ qua.
Đương nhiên nàng đây cũng cần phải cẩn thận hết sức, tranh giành Thần Khí trên đỉnh Côn Lôn, đến lúc đó xuất hiện cũng không phải là một hai vị hóa thần, nếu nàng muốn đoạt được thần kính côn Lôn trong tay các tu sĩ hóa thần đó, thì nhất định phải tăng thực lực bản thân lên, nếu mà trước đó có thể luyện hóa được lôi kiếp trong cơ thể hoàn toàn, đến lúc đó cho dù có phải đối mặt với những tu sĩ hóa thần kia, nàng cũng có thủ đoạn đối phó!
Bên kia, Côn Lôn.
Trong hậu điện Vân Vụ Phong, nơi tử Ngọc đạo quân bế quan, Diệp Khuynh Tuyết đứng bên ngoài, trong tay bóp chặt một linh phù thông tin, thần sắc mờ mịt không rõ.
“Ngươi xác định lão già Tử Ngọc kia hiện giờ thương thế trên người vẫn chưa khỏi hẳn sao? Theo bổn tọa biết, lão già Tử Ngọc này bế quan cho tới tận giờ đã gần trăm năm rồi, năm đó lão đến cùng là bị cái gì làm bị thương thế? Thật không ngờ thương thế lại nghiêm trọng vậy, đến bế quan gần trăm năm mà vẫn chưa khỏi hẳn nữa hả/”
Tiếng nói khàn khàn lành lạnh này, cực kỳ chói tai, lọt vào tai Diệp Khuynh Tuyết lại khiến cho cả người nàng ta không nhịn được run lên.
Sắc mặt Diệp Khuynh Tuyết tái nhợt, khuôn mặt tiều tụy, mặc bộ áo trắng thoạt nhìn yếu đuối, đã nhiều năm không gặp, hiện giờ nàng ta đã không còn thanh nhã như lan, khí chất phiêu dật xuất trần như trước kia nữa, mà trên người đã xuất hiện luồng phong tình quyến rũ, thoạt nhìn khác hẳn cái vị Tuyết tiên tử thanh nhã cao thượng năm đó.
Nghe thấy lời kẻ nọ nói, trong mắt Diệp Khuynh Tuyết chợt lóe lên sợ hãi, song lại nhanh bị n?i hận nồng đậm che lấp, nói nhút nhát, “Lão tổ, thiếp không nói láo, năm đó sư phụ ông ấy quả thật là bị thương rất nặng, nếu không ông ấy không bế quan cho đến tận bây giờ cũng chưa xuất quan”
“Thật không? Ngươi tốt nhất là nên nói thật, nếu không bổn tọa cho ngươi sống không bằng chết!”
Giọng lạnh lẽo âm trầm, như giòi bám trên xương chui vào trong đầu Diệp Khuynh Tuyết, Diệp Khuynh Tuyết cắn răng, cúi đầu xuống, giọng lại càng phát ra mềm mại nhát gan, “Thiếp sớm đã là người của lão tổ, đâu dám lừa gạt lão tổ chứ?”
Nói xong, Diệp Khuynh Tuyết ngừng chút, giọng nói càng phát ra mềm mại đáng yêu, “Thiếp tuyệt đối không hai lòng với lão tổ, hơn nữa thân phận thiếp sớm đã bại lộ, vốn chẳng cách nào đứng ở Côn Lôn nữa, sao dám gạt lão tổ chức? Hiện giờ thiếp muốn, chính là dưới sự giúp đỡ của lão tổ, lấy được tu vi của sư phụ, đến lúc đó nếu thiếp có thể thành công đột phá hóa thần, lão tổ không thể tiến thẳng vào hóa thần hậu kỳ hay sao?”
“Hừ, như thế tốt hơn! Bổn tọa tạm thời tin ngươi một lần! Còn nữa, bổn tọa nếu có thể giúp ngươi đột phá hóa thần, cũng có thể phá hủy ngươi, ngươi tốt nhất là đừng có giở trò gì trước mặt bổn tọa!”
“Thiếp không dám, thiếp đã hạ tâm ma thề rồi, cuộc đời này toàn tâm toàn ý với lão tổ, tuyệt không hai lòng”
Diệp Khuynh Tuyết cúi thấp đầu, nói khẽ. Nàng ta như vậy, thoạt nhìn trông cực kỳ ngoan ngoãn yếu ớt, cực dễ dàng khiến người khác đau lòng.
Chỉ là nàng ta để tay dưới ống áo, do dùng sức quá mức khiến móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, rách ra rỉ máu từng giọt từng giọt.
Năm đó ở địa ngục Ma Hải đánh một trận với Lâm Nguyệt và Liên Thành, nàng ta bị Lâm Nguyệt đánh gãy một tay, sau này mặc dù đã có một cánh tay mới khá tốt, song nàng ta lại bị lão tổ Ma cung bức làm lô đỉnh của lão!
Thời gian qua nàng ta tâm cao khí ngạo, mắt cao hơn đầu, sao lại nguyện ý làm lô đỉnh để người khác luyện công cơ chứ? Mặc dù lão tổ Ma Cung trông cũng không đến nỗi khó coi, hơn nữa còn có tu vi hóa thần, song trong lòng nàng ta vẫn không cam tâm bị sa vào làm lô đỉnh.
Vì thế sau khi nàng ta được lão tổ Ma cung mang về, vẫn chưa chết tâm, mấy lần tìm cách chạy trốn, chỉ là lão tổ Ma Cung nhìn rõ tâm tư nàng ta, chẳng biết dùng thủ đoạn gì thế mà cầm giữ tu vi nàng ta khiến nàng ta không cách nào thoát đi được.
Sau này bị ép vào đường cùng, nàng ta không thể không lén lút liên lạc với Tư Mặc Ly, nàng ta vốn tưởng rằng Tư Mặc Ly một lòng ái mộ nàng ta, mặc dù không dám cải nghịch lão tổ Ma Cung nhưng cũng không giận mà không để ý tới nàng ta chứ, chắc chắn sẽ nghĩ cách giúp nàng ta thoát khỏi Ma cung.
Nhưng nàng ta lại đánh giá địa vị mình quá cao trong lòng Tư Mặc Ly, người nam nhân đó khi biết được nàng ta đã trở thành lô đỉnh của lão tổ Ma Cung, hơn nữa sau khi đã bị lão tổ Ma cung kia thái bổ qua, thì lật mặt tại chỗ, chẳng những không cứu nàng ta, mà còn thừa dịp lão tổ Ma Cung không ở đây, cưỡng ép nàng ta cá nước thân mật, hơn nữ còn coi nàng ta như lô đỉnh để tu luyện nữa.
Nếu không phải sợ lão tổ Ma Cung truy cứu, chỉ e hiện giờ nàng ta dù có tu vi nguyên anh kỳ cũng không thể bảo vệ nổi nữa.
Tư ma cách vô tình, khiến nàng ta bị đả kích lớn, hận ý trong lòng càng thâm bộc phát hoàn toàn. Nàng ta hận lão tổ Ma Cung biến nàng ta thành lô đỉnh, cũng hận Tư Mặc Ly vô tình, người nàng ta hận nhất vẫn chính là Lâm Nguyệt.
Trong lòng nàng ta, năm đó không phải vì Lâm Nguyệt thì nàng ta vốn không lưu lạc tới như bây giờ, lại càng không lọt vào trong tay lão tổ Ma Cung, trở thành lô đỉnh của lão ta.
Tất cả điều này đều do Lâm Nguyệt làm hại, hơn nữa, sau này nàng ta mới biết được Liên Thành cùng Lâm Nguyệt rơi vào địa ngục Ma Hải vốn không chết, hắn chẳng những không chết, mà hoàn toàn thuận lợi trở lại Côn Lôn, cùng Long Ngạo Thiên vạch trần chuyện nàng ta cấu kết với Ma tu, cắt đứt hoàn toàn đường lui của nàng ta.
Mà điều càng khiến nàng ta thấy hận chính là, sau khi chuyện nàng ta cấu kết với ma tu lọt ra ngoài không lâu, nàng ta trở thanh thị thiếp của lão tổ ma cung cũng bại, hiện giờ nàng ta đã trở thành yêu nữ danh tiếng xấu xa, khiến ai ai trong giới tu chân cũng muốn đánh.
Mà tất cả những điều này đều là do Lâm Nguyệt, là do nàng ta hại nàng thành như thế, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng ta!
Hết đường lui, dù không tình nguyện nhưng cũng bất giác tạm thời thu lại tư thế mềm xuống, đành dựa vào lão tổ ma Cung.
Không thể không nói, đối với chuyện nam nhân đòi vui, Diệp Khuynh Tuyết vẫn là kẻ có nhiều thủ đoạn, trải qua gần trăm năm cẩn thận nịnh nọt, giả vờ yếu ớt rất thích hợp, thái độ lão tổ Ma Cung đối với nàng ta cũng tốt hơn trước rất nhiều.
Ngay từ đầu lão tổ ma Cung bắt nàng ta đi làm nô lệ, hoàn toàn coi nàng ta như công cụ tu luyện, nhưng bây giờ, lão tổ Ma Cung dần thay đổi thái độ khá nhiều với nàng ta, mặc dù cũng chưa tới mức ngoan ngoãn phục tùng, nhưng bình thường nàng ta có chút yêu cầu nho nhỏ, lão ta cũng không còn cự tuyệt nữa, thậm chí có lúc còn hăng hái giúp nàng ta tăng chút tu vi lên.
Mà nàng ta bước từng bước tới giờ, lợi dụng bẫy rập nhu tình, nắm chặt lòng lão tổ Ma Cung, hơn nữa vào thời điểm lão tổ ma Cung dần tín nhiệm, lợi dụng lão tổ Ma Cung khẩn cấp muốn đột phá hóa thần hậu kỳ, coi nàng ta như Tư Mặc Ly nói ra kế hoạch của mình.
Hơn nữa lợi dụng lão tổ Ma Cung mang nàng ta tới Côn Lôn, chuẩn bị liên thủ cùng lão tổ Ma Cung ám toán Tử Ngọc Đạo Quân đang bế quan, lợi dụng bí pháp ma đạo, đoạt lấy tu vi của Tử Ngọc Đạo quân thành của mình, hành động thành công một lần đột phá hóa thần.
Đương nhiên kế hoạch năm đó giữa nàng ta và Tư mặc Ly cũng có chút thay đổi, năm đó mặc dù nàng ta dây dưa liên tục không rõ với Tư mặc Ly, nhưng chút tình huống vốn có nàng ta vẫn biết, nàng ta biết rõ tu luyện không thể qua cấp, đột phá hóa thần nhất định phải tăng tâm tình lên, không thể vì cái lợi trước mắt, nếu không rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma, nặng thậm chí còn bỏ cả mạng.
Vì thế năm đó mặc dù nàng ta có kế hoạch muốn chiếm đoạt tu vi của Tử Ngọc Đạo Quân, nhưng cũng chẳng qua định giam Tử Ngọc Đạo Quân lại, biến thành lô đỉnh tiêu hóa từ từ mà thôi, hơn nữa lợi dụng linh lực khổng lồ của bản thân Tử Ngọc Đạo Quân, giúp nàng sớm ngày đột phá hóa thần.
Mà chút ít này cũng cần có thời gian, cũng không thể muốn được ngay mà làm liều.
Nhưng bây giờ, nàng ta đợi không được nữa, cũng hết cách đợi rồi, với tu vi hiện tại của nàng ta, nàng ta vốn chẳng cách nào thoát khỏi lão tổ Ma Cung, vì thế nếu nàng không muốn muốn bị người khống chế, không muốn bị làm lô đỉnh khiến người người khinh bỉ, nàng ta nhất định phải nghĩ cách tăng cao thực lực của mình! Chỉ cần nàng ta đột phá hóa thần thành công, kể cả là cưỡng chế đột phá cũng được, nàng ta cũng có cách thoát khỏi lão tổ Ma Cung hoàn toàn!
Làm tăng cao tu vi, vì có thể báo thù, vì thoát khỏi thân phận lô đỉnh, Diệp Khuynh Tuyết đã liều, biết rõ cưỡng chế đột phá khiến con đường tu luyện sau này của mình bị ảnh hưởng lớn, nàng ta cũng chẳng quan tâm!