Thấy khói độc màu xám muốn phản kháng, Lâm Nguyệt hừ lạnh một cái, tốc độ cắn nuốt càng nhanh hơn, cùng lúc đó, nàng cũng cảm thấy có áp lực chưa từng có từ trước tới nay, những độc chất kia dù e ngại hương độc, nhưng số lượng lại quá nhiều, vì thế nàng nhất thời muốn thôn tính toàn bộ độc tố thì cực kỳ khó khăn.
Chỉ là hiện giờ đã bắt đầu, nàng muốn dừng lại trên đường nhất định sẽ bị độc tố cắn trả, đến lúc đó đừng nói là nàng bị thương nặng, mà cả Diêm Tinh Vân cũng bị đẩy tới nguy hiểm…
Thời gian từng chút từng chút một trôi qua, Lâm nguyệt bắt đầu cảm thấy thần hồn mình có bệnh trạng tán loạn, từng đợt cảm giác mê muội ập tới, nhưng nàng vẫn kiên trì cắn răng.
Lúc này đây, liên quan tới tính mạng Diêm Tinh Vân, nàng vốn chẳng còn đường lui nữa! Lúc này đây, chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại!
Lúc này đây, là nàng chưa suy tính chu toàn, vì thế nếu nàng chết, nàng cũng không để Diêm Tinh Vân gặp chuyện không may!
Coi như nàng đền bù cho hắn phần thua thiệt kia…Nhịn.
Lâm Nguyệt đúng thật là tự tin quá mức rồi. Nàng vốn cho rằng với tu vi nguyên anh của nàng, lại có hương độc trong tay, vì Diêm Tinh mà giải phần độc tố này không dễ, cũng không quá khó, nhưng nàng sai rồi, nàng đã coi thường uy lực của Khống Thần Đan,. Đoán sai những chỗ lợi hại của độc tố này, để hiện giờ nàng tiến lùi không được, đâm lao đành phải theo lao!
Ở thời thượng cổ giới tu chân chân chính nổi tiếng, đều khiến người ta nghe thấy mà biến sắc chính là Khống Thần Đan, là khống thần đan suýt nữ phá hủy toàn bộ giới tu chân thời thượng cổ, chỗ đó nào có đơn giản như vậy chứ?
Những thứ này ở trong đầu Diêm Tinh Vân nhìn tưởng như vô hại, thực ra chỉ là mặt ngoài thôi, mặc dù độc tố vẫn còn kém hương độc, những cũng hung mãnh vô cùng, cho dù với tu vi hiện tại của nàng, sau khi cắn nuốt những độc tố kia, cũng không nén được chút, bất cẩn thì toàn bộ sẽ uổng công, sẽ bị độc tố cắn trả!
Hay nói cách khác, nếu nàng không tiếp tục kiên trì nữa, vậy đến lúc đó nàng bị thương nặng, mà Diêm tinh Vân thì sẽ chết1
Điều này, nàng tuyệt đối không cách nào tha thứ cho nổi! Nàng hao hết tâm tư, mới cứu được Diêm Tinh Vân ra khỏi Phấn Y Cung, thật vất vả lắm mới xác định hắn còn sống, tại sao nàng lại có thể để cho hắn chết đi chứ?
Tuyệt đối không thể!
“Bé con, rất khó đúng không? Buông tha đi, ta không sao..” Thần niệm Diêm Tinh Vân hơi yếu truyền đến, mang theo sự đau lòng không thôi.
Nàng đang cố hao tốn tâm sức để giải độc cho hắn, nàng đang cố kiên trì, nàng làm tất cả, hắn đều nhìn thấy hết.
Hắn biết rõ, nếu hiện tại nàng buông tay, hắn nhất định sẽ chết, nhưng nàng cũng sẽ không sao, nếu nàng tiếp tục kiên trì, vậy kết quả khó mà biết trước được!
Hắn không muốn nàng gặp chuyện, có thể nhìn thấy nàng lần nữa, hắn đã rất vui rồi, rất thỏa mãn rồi, huống chi hiện giờ nàng không còn kháng cự hắn nữa, mà đx tiếp nhận hắn, lo lắng vì hắn, khổ sở vì hắn…
Bé con trước hắn từng gọi tên hắn hắn cũng đều nghe được hết, hắn nghe nàng nói, chỉ cần hắn không chết, nàng cái gì cũng đồng ý với hắn, chỉ cần hắn còn sống, nàng sẽ thử đi thích hắn, đi thương hắn… Hắn rất vui… thật đó.
Hắn không muốn chết, hắn muốn sống, muốn ở cùng một chỗ với nàng, nghĩ cách để lấy được nàng yêu, nàng thích1
Nhưng mà giờ hắn lại không chịu nổi nàng bị thương vì hắn, hắn không chịu nổi nàng đặt mình vào trong nguy hiểm vì hắn, nếu vì cứu hắn mà nàng gặp chuyện, vậy hắn nguyện buông tay…
Bởi vì dù hắn bỏ qua, hắn cũng không thật sự chết, mà bé con của hắn, lại khác… Với thần niệm Diêm tinh Vân vừa truyền đến đột ngột, Lâm Nguyệt gần như không nghe thấy, chỉ thấy trong lòng chợt rung lên một cái.
“Bé con…”
Diêm Tinh Vân thấy Lâm Nguyệt không phản ứng, vẫn không ngừng cắn nuốt những độc tố kia, không vội vã đứng lên, mà thần hồn phát ra ánh sáng lại bắt đầu lóe lên bất ổn.
“Câm miệng, ổn định tinh thần, đừng quản ta, ta không sao, huynh cũng tuyệt đối không sao!”
Lâm nguyệt cảm giác được tinh thần Diêm Tinh Vân không yên, cứ việc giờ phút này đang trong tình cảnh nguy hiểm vạn phần, vẫn không kìm được giận dữ nói.
Không sao ư?
Diêm Tinh Vân nhìn trong óc, là thần hồn của Lâm Nguyệt, hiện giờ bé con nàng ấy chỉ còn một khối ánh sáng, hắn không nhìn thấy hỉ nộ ái ố (vui, giận, yêu, ghét) của nàng, những lại cảm giác được sự kiên trì của nàng, quyết tâm của nàng…
Quả nhiên, mặc kệ lúc nào, bé con vốn là thế, quật cường tới mức khiến người ta đau lòng…
Có lẽ hắn cần phải tin tưởng nàng, tin nàng có thể làm được, tin nàng không sao, cũng tin chính mình, có thể tiếp tục ở trong khối thân thể này sống sót…
Nói thì hay lắm, hắn và nàng, có phải có được một năm không nhỉ? Đây là thuộc vè hắn và nàng, chỉ có hắn và bé con ở cùng một chỗ với nhau, không có Diêm Sát, không có “hắn”, không có người khác…
Hiện tại nàng đã đồng ý với hắn, nói sẽ thử thích hắn, thương hắn, tại sao hắn có thể buông tha chứ?
Đây là cơ hội duy nhất của hắn, cơ hội duy nhất có thể được ở cùng với nàng… Hắn, muốn sống sót, hắn cần phải tin tưởng nàng!
Nhìn luồng sáng vẫn khổ sở kiên trì, không hiểu vì sao, tận đáy lòng Diêm Tinh Vân phần nôn nóng bất an dần biến mất, thần hồn cũng dần an ổn lại.
Độc tố màu xám trong óc càng ngày càng ít đi, cảm giác mê muội trong đầu Lâm Nguyệt càng ngày càng tăng, hấp thu độc tố càng nhiều, thần hồn nàng cảm thấy như kim châm đâm đau nhói vậy. Còn một chút nữa, chỉ cần kiên trì nửa nén hương nữa thì tốt rồi…
Chỉ thiếu chút xíu nữa thôi, nàng tuyệt đối không thể buông tay..
Cảm giác mê muội càng ngày càng kịch liệt, ý thức lâm Nguyệt cũng dần trở nên mơ hồ, nàng tỏa ra làn sương mù màu hồng, dần không còn màu hồng thuần túy nữa, mà đã dính vào từng tia màu xám, bộ lọc hương độc không ngừng sôi trào co duỗi, màu sắc sương mù thay đổi liên tục, lúc thì màu hồng, lúc lại như có hai luồng lực lượng tranh đấu kịch liệt.
Giờ phút này, Lâm Nguyệt cũng không rảnh bận tâm tới Diêm Tinh Vân, nàng ngưng tụ thần niệm không còn thừa nhiều lắm của mình dùng để đối kháng với độc tố, chỉ cần triệt để cắn nuốt hết những độc tố kia, nàng và Diêm Tinh Vân mới có thể bình yên vô sự.
Chẳng biết qua bao lâu, ở trong óc, nổi lơ lửng một khối sương mù màu hồng khổng lồ, mà sương mù hồng kia lăn lộn trong đám sương mù, mãi cho tới khí một tia khí độc cuối cùng bị thôn tính triệt đẻ, màn sương mù hồng mới dần an tĩnh trở lại.
Ngay lúc sương mù yên tĩnh hoàn toàn trong nháy mắt, thần hồn Lâm Nguyệt đột nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ, màn sương mù hồng như được chỉ dẫn vậy, chậm rãi bị thần hồn hút vào, mãi cho tới khi được hấp thu hoàn toàn.
Lại lần nữa đem hương độc hấp thu hoàn toàn vào thần hồn, Lâm nguyệt vẫn còn chưa kịp nói gì với Diêm Tinh Vân, đã cảm giác được một sức lực vọt tới, thần hồn của nàng trong nháy mắt bị bắn ra khỏi biển ý thức của Diêm Tinh Vân.
Chậm rãi mở mắt ra, Lâm Nguyệt chạm phải đôi mắt tím trong suốt óng ánh, hai mắt lộ ra vui vẻ kích động.
“Diêm Tinh Vân..”
Nhìn thiếu niên yêu nghiệt thần sắc tỉnh táo trước mắt, môi hồng Lâm Nguyệt khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười tươi rói.
“Bé con…”
Diêm Tinh Vân đưa mạnh hai tay ra ôm chầm thiếu nữ trước mắt vào lòng, ra sức ôm chặt lấy nàng, ấn chặt nàng vào ngực, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Tiếng thở dài này bao gồm cả vui mừng, cũng xen lẫn cả tưởng niệm nồng đậm và kích động khó nói nên lời.
Bé con của hắn, hắn yêu rất lâu rồi, yêu tới mức trái tim đau nhức, yêu tận sâu trong xương tủy, cuối cùng hắn cũng tìm được nàng rồi…
Mặc kệ đã từng có chuyện gì, mặc kệ sau này thế nào, chỉ cần giờ khắc này nàng bình yên trong lòng hắn, thế là đủ rồi…
“Bé con, ta rất nhớ nàng…”
Ôm lấy ôn hương nhuyễn ngọc quen thuộc trong lòng, ngửi mùi hương nhàn nhạt thuộc về nàng, Diêm Tinh Vân cảm thấy thỏa mãn chưa từng có, hận giờ khắc này vĩnh viễn không bao giờ thay đổi, hắn vĩnh viễn cứ vậy ôm lấy nàng, mãi cho tới khi vĩnh viễn sánh cùng trời đất…
Độc tố trên người hắn thực ra cũng chưa thanh trừ hoàn toàn, trong thức hải của hắn mặc dù độc tố đã được giải quyết, nhưng thần hồn còn lưu lại chút, trong thần thể cũng không thiếu, chuẩn xác mà nói, hắn hiện tại chỉ không còn đáng ngại thôi, song hắn vẫn không quan tâm, chỉ cần có nàng ở bên, hắn tuyệt đối không lo, có nàng ở đây thế là đủ rồi…
Đầu ngón tay thon dài vẫn còn tái nhợt nhẹ nhàng xoa mái tóc bóng mềm của Lâm Nguyệt, khóe môi Diêm Tinh Vân khẽ cong lên thỏa mãn vui vẻ.
Bé con, nàng cũng biết đó, với ta mà nói, có nàng, chẳng khác nào có được tất cả… Cứ việc sau này còn vô số nguy cơ, cứ việc sau này còn vô số đau khổ, cứ việc thời gian chung sống ngắn ngủi, nhưng ta không hối hận…
Trong tĩnh thất, vì thiếu niên đã tỉnh nên khắp nơi đều toát ra ấm áp vui vẻ.
Lâm Nguyệt nằm yên tĩnh mềm mại trong lòng Diêm Tinh Vân, lúc này đây, nàng không kháng cự, không bất an, càng không tức giận, mà chỉ có bình tĩnh và an tâm.
Đã từng nàng bởi vì một thế giới sách, nàng vì nội dung vở kịch trong sách, mà kháng sự hắn tới gần, kiêng kỵ hắn vạn phần, giờ nàng lại phát hiện ra, những thứ đó thực ra không quan trọng.
Mặc kệ nàng có phải là nữ phụ không, mặc kệ hắn có phải nam phụ không, vận mệnh mọi người đều không phải hình thành thì không không thay đổi, nàng không biết đạo thế giới này là thật hay là do một quyển sách tạo ra thế giới, càng không muốn biết có liên quan tới Nguyệt Thần tôn không, hiện giờ nàng chỉ cần là mình, đối mặt cũng chỉ có trước mắt.
Nàng là người không biết yêu, cũng không có tình cảm, nhưng nàng lại khát vọng được yêu ấm áp, phần ấm áp này, nàng không muốn bỏ qua, cũng không muốn buông tha.
Với mặt tình cảm thuần túy không hề có tạp chất này, nàng nguyện ý dụng tâm đi thử một lần, cho dù nàng không còn là người có lòng dạ…
“Diêm Tinh Vân, sao huynh tới được đây vậy? Ta vẫn còn nhớ, lúc ấy huynh cũng không bị ảnh hưởng bởi không gian loạn lưu mà”
Lâm Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên có gương mặt nhỏ xinh đẹp như thần tiên kia nhỏ giọng hỏi. Trong lòng nàng nghi hoặc rất nhiều, vì thế không kìm được hỏi.
“Ta nhớ nàng, vì thế mới tới…” Cánh tay thon dài của Diêm Tinh Vân xoa nhẹ gò má tái nhợt của Lâm nguyệt, trong đôi mắt tím ngập tràn yêu thương, “Bé con, nàng gầy quá…”
Trong lòng Lâm Nguyệt thấy ấm áp, một khắc sau lại bật cười.
“huynh đến là vì ta sao?”
“Đúng, chẳng phải là vì bé con, ta còn có thể vì ai đây? Ngược lại người nào đó không có lương tâm, chỉ sợ tới đây lại quên mất ta thôi…”
Nhớ tới lúc trước mình vì nữ nhân này còn chưa tính, muốn sống chết tới đây, kết quả lại chẳng tìm được nữ nhân này không tính, còn bị những nữ nhân đáng chết kia bắt đi, nghĩ tới Diêm Tinh Vân hắn sống sướng mấy đời, mà chỗ đó lại bị nếm thiệt thòi lớn thế? Điều này điều là do cô bé này làm hại đó sao!
“Huynh tới trong này lại không nói cho ta biết, ta sao biết được chứ? Ngược lại huynh sao lại lọt vào trong tay những người Phấn Y Cung kia thế?”
“Ta…”
Nghe thấy Lâm nguyệt nói, sắc mặt Diêm Tinh Vân hơi khó coi, trong mắt chợt lóe lên sát khí, nhưng lại không biết đáp lại Lâm Nguyệt ra sao.
Hắn không thể nói là vì hắn đi tìm nàng, không tiếc mở ra huyết tế, chín sống một chết mới tới được đại lục này, kết quả còn chưa tìm thấy nàng, lại khiến tu vi mình bị giảm đi nhiều, bản thân bị thương nặng, sau đó lại bị những nữ nhân đáng chết kia bắt đi?
Chuyện mất mặt vậy hắn sao có thể nói với bé con được chứ?
“Huynh cái gì? Không dám nói, hay không muốn nói hả?” Lâm Nguyệt thấy bộ dạng vừa tức vừa thẹn của thiếu niên, bất giác cười bảo, “Diêm thiếu chủ không phải thời gian qua cao cao tại thượng ngông cuồng bá đạo tự đại đó sao? Sao mà suýt nữa bị người ta vác về nhà làm chính phu thế?”
Thấy ngũ quan xinh xắn của thiếu niên cằm nhọn ra, trong lòng Lâm Nguyệt cảm thán, quả nhiên là yêu nghiệt họa thủy mà, bộ dạng dung mạo này, đi tới nơi mà lấy nữ vi tôn, không thể khiến người khác nhìn trộm được sao?
“Bé con…” Nghe Lâm Nguyệt nói, sắc mặt thiếu niên tiếp tục đen sì.
“Chẳng lẽ không phải thế sao? Ý Đại Nhi kia mặc dù trộng chẳng có gì đặc sắc cả, nhưng ta thấy nàng ta có mấy phần thật lòng với huynh, nếu huynh đã đồng ý nàng ta, thật ra cũng là chuyện tốt mà…”
Lâm Nguyệt còn chưa nói hết, môi đã bị chặn lại, môi thiếu niên mềm mại lạnh lạnh dán sát vào nàng, rủ rỉ bảo, “Bé con, ta không cần nàng ta, chỉ cần nàng, nàng giờ đang cười ta sao? Cười ta vậy vô dụng, bị người ta làm nhục…”
Cảm xúc mềm mại ấy khiến Lâm Nguyệt thất thần, lại không chán ghết, mãi lâu sau, nàng mới hơi mất tự nhiên quay đầu, nụ cười hồng lên.
“Bé con, cấm được cười ta, ta chính là vì nàng mà…”
Giọng Diêm Tinh Vân mềm mại, mang theo tia làm nũng, vốn thiếu niên tính bình thường giờ lại khôi phục lại bộ dạng vô lại quen thuộc mà Lâm nguyệt biết.
“Ta sao dám cười huynh chứ? Huynh đây là tự tìm khổ mà, rõ ràng là có diễm phúc, lại không biết quý trọng, nhất định bị những thứ này hành hạ, huynh sao không gầy được nhỉ?”
Nhớ tới Phấn Y Cung lúc thấy thiếu niên kia, không hiểu sao, trong lòng Lâm Nguyệt bất giác khó chịu bực mình.
“Bé con, nàng có phải ghét bỏ ta rồi không?” trong mắt thiếu niên đầy thấp thỏm, cúi sát đầu bên tóc mai thiếu nữ, ấp a ấp úng nói, “Bé con, ta không làm chuyện gì có lỗi với nàng cả, thật không có mà…”
Lâm Nguyệt đen mặt, không kìm được phiền muộn nói, “Ai hỏi huynh cái đó chứ?”
“Bé con, ta thề, ta thật không có, thân thể ta chỉ có nàng có thể chạm vào, nữ nhân kia cũng chưa từng chạm qua ta…”
Thấy mặt Lâm Nguyệt đen kịt lại, mắt tím Diêm Tinh Vân lóe lên vui vẻ, lại nói ra mềm mại.
“nàng ta có chạm qua huynh không thì có liên quan gì ta chứ….” Lâm Nguyệt tức giận. NHưng lời nàng chưa nói hết, lại nghe thấy tiếng cười trầm đục của thiếu niên truyền tới bên tai, giọng thiếu niên mang theo vui sướng nồng đậm, “Bé con thực ra trong lòng nàng vẫn để ý đúng không? Nếu không nàng cũng không giết nữ nhân kia, điều này nói rõ nàng vẫn để ý, nàng, thực ra trong lòng cũng có ta đúng không?”
“Không có!”
Lâm Nguyệt nghiêm mặt, nói ra lạnh lùng. Thực ra chỉ có mình Lâm Nguyệt biết, nàng cũng không sợ nói, nàng không có mấy phần tình cảm, yêu một người đến cùng có cảm giác gì, nàng không cách nào biết, nàng không thấy Diêm Tinh Vân một ngày như cách ba thu, một đêm không có cảm giác nhớ nhung điên cuồng, cũng không có sự vui sướng và mất mát, nàng với hắn, chỉ có quan tâm nhàn nhạt, còn phần kia đến từ phần ấm áp của hắn.
Nàng không lừa hắn, nhưng vẫn không bật thốt lên, trong lòng nàng hơi run rẩy chút, như chua, như chát.
“Bé con, nàng lại không thành thật rồi…”Thân hình Diêm tinh Vân cứng đờ, rồi nhanh chóng trầm tĩnh lại, môi mỏng cong lên cười vui vẻ, môi mềm mại như có như không liếm láp vành tai trong suốt khéo léo của thiếu nữ.
Hơi thở ấm áp phà nhẹ lên tai, dẫn tới cảm giác rùng mình mềm yếu, thân hình mềm mại của Lâm Nguyệt không kìm được khẽ run lên, dùng tay đẩy hắn ra, nổi giận nói, “Diêm Tinh Vân!”
“Hử?” Thiếu niên bất động như núi, xương cốt vẫn mềm mại dựa vào nàng, miễn cưỡng nói, “Bé con, ta ở đây…”
“Huynh đứng đắn chút cho ta…”
Lâm Nguyệt thấy bộ dạng vô lại của Diêm Tinh Vân, trong lòng vừa thẹn vừa phiền muộn, định dùng sức đẩy hắn ra, nhưng lại ngại thân thể của hắn, hiện giờ mặc dù hắn tạm thời không sao, cũng tỉnh táo, thực ra người trước mắt này chỉ là được hình thức thôi, nàng chỉ động nhẹ, thì có thể làm hắn bị thương, vì thế nàng đánh phải giận dữ mắng hắn, hy vọng hắn có thể đứng đắn chút, không nên động tay động chân…
“Bé con, ta hết sức đứng đắn mà…”
Nhìn chân tay thiếu nữ luống cuống, rõ ràng rất tức giận, nhưng vẫn không đẩy hắn ra, khóe môi Diêm Tinh Vân càng thêm vui vẻ, tay ôm lấy thần thể mềm mại của nàng, càng dùng sức hơn.
“Diêm Tinh Vân!” Thấy thiếu niên bộ dạng thừa cơ tấn công nàng, Lâm Nguyệt nghiến răng trèo trẹo kêu lên.
“Bé con, ta ở đây…” Mắt thấy thiếu nữ sẽ thẹn quá hóa giận, Diêm tinh Vân thở dài, chậm rãi dán sát mặt nàng, nói khẽ, “Bé con, trong lòng nàng có ta sao?”
Lâm Nguyệt khẽ cứng đờ, trầm mặc không nói.
“Bé con, trước nàng ở trong thức hải của ta nói đều là thật sao?” Đối mặt với sự trầm mặc của Lâm Nguyệt, Diêm Tinh Vân làm như không sao, tiếp tục nói khẽ.
“Ta nói gì à?”
“Nàng nói, chỉ cần ta không chết, ta sống, nàng sẽ thử đi yêu thích ta, tới yêu ta, nàng nói nàng nguyện ý sống cùng một chỗ với ta..”
“Huynh nghe thấy sao?” Nghe thấy Diêm Tinh Vân nhắc lại những lời nàng nói, trong lòng Lâm nguyệt hơi khó chịu.
“Đúng ta cũng nghe thấy” Diêm Tinh Vân đáp nhẹ một tiếng, sau đó ngẩng đầu, đôi mắt tím không chớp nhìn thẳng dung nhan tuyệt mỹ của thiếu nữ gần trong gang tấc, nói rặn từng câu từng chữ, “Bé con, thật ra trong lòng nàng có ta đúng không? Trong lòng nàng có ta đúng không?”
Lâm Nguyệt không nói gì, nàng chỉ yên tĩnh nhìn khuôn mặt tinh xảo yêu nghiệt kia của thiếu niên, trầm mặc, đôi mắt đen bình tĩnh không chút gợn sóng.
Ngưng mắt nhìn cặp mắt sạch sẽ trong veo ấy, lại trầm tĩnh tới kinh người, tim Diêm Tinh Vân lại dâng lên từng đợt nguội lạnh.
Một cơn đau nhức không khống chế nổi trào ra mãnh liệt, cơn đau ấy kịch liệt nhức nhối.
Vốn chỉ đánh giá ánh mắt, rồi dần lây thất vọng, khóe môi cong lên vui vẻ khổ sở, có tự giễu, càng nhiều hơn là đau lòng. Quả nhiên là hắn hy vọng xa vời quá mức rồi sao? Phần tinh cảm cuối cùng cũng chỉ có hắn tự lừa mình dối người, chỉ mình hắn có tình ý thôi sao?
Đúng vậy, hắn sao lại quên mất, nàng hiện tại vốn cũng không có tim, hắn chỉ vẫn đang lừa gạt mình mà thôi, là hắn không muốn buông tha, là hắn không nên có hy vọng xa vời…
Hắn biết rõ nàng không có tâm, dù lúc trước nàng có tâm, nàng có tình, nhưng tâm ấy tình kia, vẫn không rơi xuống trên người hắn, không phải là hắn, vĩnh viễn không phải hắn…
Tính, hắn còn hy vọng xa vời gì nữa chứ? Hiện giờ nàng có thể ở trong lòng hắn, không phải đã đủ lắm rồi sao?
Ít nhất như vậy, hắn cũng sẽ không còn tiếc nuối, sẽ không giống như trước, sâu trong nội tâm không cách nào đền bù nổi…
“Bé con…” Vẻ mặt bi thương của thiếu niên mở miệng, hắn định nói, nàng không thích hắn, không yêu hắn cũng không sao, có hắn yêu nàng là đủ rồi…
Nhưng mà trong nháy mắt hắn mở lời, thiếu nữ đột nhiên lại cất tiếng.
“Đúng”
“Ta…” Diêm Tinh Vân ngẩn ra, vốn định nói gì thì ngừng lại, đôi mắt tím tỏa ra ánh sáng kinh người, vội vàng hỏi, “Nàng nói gì thế?”
“Ta nói là huynh nói đúng, trong tim ta có huynh” Đôi mắt của thiếu niên ấy sáng kinh lắm, trong lòng Lâm Nguyệt thở dài một hơi, giọng nói như thật chưa từng có từ trước tới nay.
Nếu đã quyết định tiếp nhận, vậy có còn hơn không, có gì khác nhau đâu chứ? Lâm Nguyệt nàng vốn là người chẳng có lòng dạ gì, dĩ nhiên cũng không tồn tại chuyện thay lòng, vì thế nàng tiếp nhậ, chỉ là tiếp nhận, sau này người ở bên cạnh nàng chỉ có hắn, sẽ không có người khác nữa.
“Nàng…” Diêm Tinh Vân không thể tin nổi trừng mắt nhìn thiếu nữ, mãi lâu sau mới cất giọng dè dặt nói, “Nàng nói là, trong lòng nàng có ta sao? Nàng, nàng cũng yêu thích ta ư?’
Giọng Diêm Tinh Vân run lên khe khẽ, hắn cứ nhìn Lâm Nguyệt chằm chằm, cặp mắt tím lộ ra tia khẩn trương.
“Đúng”
Sơ với sự căng thẳng và sợ hãi, không dám tin của Diêm Tinh Vân, biểu hiện Lâm Nguyệt vẫn bình tĩnh hơn nhiều, nàng đón nhận ánh mắt khẩn cấp của thiếu niên, chậm rãi gật gật đầu.
“Bé con!” Giọng Lâm Nguyệt vừa dứt, đã bị Diêm Tinh Vân ôm chầm vào lòng, ngay sau đó truyền tới tiếng nghẹn ngào kích động của thiếu niên, “Bé con, ta thật vui lắm, vô cùng vui…”