Lâm Nguyệt biết bơi, hơn nữa kỹ năng còn vô cùng tốt, nhưng cho dù có tốt cỡ nào đi chăng nữa,thì cũng không thể nào ngừng hô hấp một thời gian dài được. Nàng không giống nữ chủ, nàng ta tuy rằng không biết bơi, nhưng lại là tu sĩ, ở trong nước mười ngày nửa tháng cũng không thành vấn đề,bất quá nàng chỉ là một người bình thường, nín thở ở dưới nước vài phút cũng đã là tốt lắm rồi,thêm một chút nữa liền xảy ra tai nạn chết người đó .
Trước ngực ngày càng có cảm giác bị đè nén, thời điểm Lâm Nguyệt sắp ngộp thở đến chết, lại cảm thấy dưới lớp bùn dày đặc nhô ra một khối thô sáp.
Nàng cũng chẳng quan tâm xem đó có phải cơ quan hay không , phảng phất cảm thấy như được giải thoát, Lâm Nguyệt liền sùng sức hung hăng ấn xuống!
Thành công hay không đều dựa vào giây phút này.
Nếu như đây thật sự là cơ quan, như vậy nàng chắc chắn có thể thành công trốn thoát, còn nếu không phải, nàng thật sự sẽ phải chết đuối ở đây.
Đương nhiên,nàng cũng có thể lựa chọn ngoi lên, tùy ý để bản thân bị đưa cho tên ma tu kia, bất quá Lâm Nguyệt lại là người tham sống sợ chết, so với bị ma tu kia hành hạ mà chết, nàng tình nguyện chết đuối, chứ không muốn chết trong tình trạng thân thể không trong sạch.
Một tíng răng rắc giòn tai vang lên, Lâm Nguyệt không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Nàng thành công rồi,khối nhô lên này đúng là cơ quan để mở bí đạo.
Dưới nước truyền đến một lực đẩy, Lâm Nguyệt thả lỏng cơ thể, tùy ý để bản thân xuôi theo lực đẩy đó, đồng thời thân thể của nàng lúc đó cũng đã tới cực hạn.
Trước khi hôn mê, xuyên qua mặt nước đục ngầu, nàng phảng phất thấy được sắc mặt tái xanh của Bạch Ngọc Điệp cùng nụ cười âm hiểm của Liễu Yến Nhi.
Chờ đến khi Lâm Nguyệt lại tỉnh lại , đã thấy mình đang ở trong một cái động phủ.
Động phủ này không tính là lớn,ở giữa động có một tảng đá được khảm rất nhiều ngọc màu xanh phát sáng,bởi vì có vị trí địa lí tốt,mọi thứ đều có thể nhìn thấy tương đối rõ ràng,hoàn cảnh xung quanh chỉ cần liếc qua liền có thể nhận định.
Lâm Nguyệt chỉ đơn giản nhìn lướt qua tảng đá phát sáng kia một chút , sau đó không hề để ý tới nữa, nếu như nàng không sai, trong sách cũng có nhắc tới , tảng đá này là thứ các tu sĩ hay dùng tên là thạch Nguyệt Quang,là một loại đá rất phổ biến.
Trước đây Lâm Nguyệt đã đọc hết quyển sách kia,đối với thế giới này xem như có hiểu biết,nàng tất nhiên sẽ không tốn thời gian cho tảng đá vô dụng này, giờ phút này lực chú ý của nàng đang bị một khối thi thể nằm ở giữa động hấp dẫn.
Gọi là thi thể, thực ra cũng chỉ là một bộ hài cốt mặc áo choàng màu đen mà thôi, mà bộ hài cối này, chính xác là chủ nhân của động phủ, một tu sĩ Thượng Cổ.
Lâm Nguyệt lẳng lặng đánh giá hài cốt nửa ngày, cũng không vội vàng chạy đến xem xét, mà chuyên tâm quan sát xung quanh.
Động phủ này có bố cục rất đơn giản, trên thạch bích còn dấu vết cạy mở rõ ràng,nhìn qua có cảm giác rất thô ráp, hiển nhiên là do chủ nhân trong lúc vội vã mở ra , hơn nữa trong động ngoài chỗ hài cốt ra thì cũng không còn con đường nào khác, tóm lại ở đây chỉ có hai đường thông đạo, một cái dẫn Lâm Nguyệt tới chỗ này, hiện giờ nó đã bị phong bế.Còn đường thông đạo kia thì đang nằm ở một chỗ nào đó kín đáo trong động.
Trong nguyên tác, Diệp Khuynh Tuyết cũng là từ đường thông đạo đó mà đi ra,tránh được kẻ thù đuổi giết .
Bố cục động phủ đơn giản, lại không có cạm bẫy linh tinh , nhìn một lát, Lâm Nguyệt liền hết hứng thú, đem hết lực chú ý đặt trên bộ hài cốt.
Quan sát một chút liền thấy trong lòng bộ hài cốt đang ôm một khối đá màu xám được xâu vào trong một sợi dây,hai mắt Lâm Nguyệt không khỏi phát sáng .
Nếu như nàng đúng ,khối đá màu xám kia đích thị là Giới Tử Không Gian bị Diệp Khuynh Tuyết coi là gân gà (đồ bỏ đi)....