Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

Chương 162: Thăm Dò Di Tích 3





Quả nhiên, một khắc sau đã nghe thấy lời Toàn Tuyết nói lạnh nhạt ra, “Lâm tiên tử xác thực là là mang dị hỏa trên người, Lâm tiên tử, Toàn Tuyết nói đúng chứ?”
“Lâm tiên tử ư?” Nghe thấy lời Toàn Tuyết nói, mọi người mắt sáng lên, cùng nhìn về phía Lâm Nguyệt như sói đói. Sắc mặt Lâm Nguyệt trầm xuống, lặng yên một lát, lại nhợt nhạt cười, ý tứ hàm xúc không rõ của nàng quét Toàn Tuyết một cái, cười lạnh bảo, “Tiểu muội đúng thật là có dị hỏa, chẳng qua ở chỗ này dị hỏa đâu chỉ mình tiểu muội thôi? Như tiểu muội đoán không nhầm, trong người Toàn Tuyết đạo hữu cũng có dị hỏa. Toàn Tuyết đạo hữu, chẳng biết lời tiểu muội nói có đúng không nhỉ?”
Vẻ mặt Toàn Tuyết cứng đờ, nhưng đã nhanh chóng khôi phục lại như thường, cười bảo, “Lâm tiên tử quả nhiên thông tuệ, Toàn Tuyết đúng thật cũng có dị hỏa, song tu vi Toàn Tuyết lại quá thấp kém, cho dù có dị hỏa cũng không cách nào giết chết hai súc sinh này, lát nữa lại phải dựa vào Lâm tiên tử xuất lực nhiều hơn mới phải!”
Hương lưỡi đao trong tay Lâm Nguyệt vung lên, đánh lui một kích của nhện ma ăn tủy, thốt lên lạnh lùng, “Tu vi tiểu muội và Toàn Tuyết đạo hữu ngang nhau, Toàn Tuyết đạo hữu cần gì phải khiêm tốn như thế chứ? Hừ”
“Lời Lâm tiên tử nói đúng lắm, chẳng qua với sức của hai ta, cho dù có dị hỏa cũng không cách nào đảm bảo có thể giết chết được hai súc sinh này, muốn giết chết chúng hoàn toàn, còn cần phải có huyết dẫn mới phải!” Nói xong, ánh mắt Toàn Tuyết lặng lẽ như có ý rơi trên người Bạch Băng.
Mặt Lâm Nguyệt sầm xuống, nói lạnh lùng, “Đừng có ý đồ gì với hắn”
“Lâm tiên tử làm căng thẳng thế này, chẳng lẽ thật sự coi trọng hắn sao?” Ánh mắt Toàn Tuyết lóe lên, những lời này dùng truyền âm thuật nói.
“Ta đã đồng ý với Bạch Mẫu Đơn thì sẽ bảo vệ hắn chu toàn, nếu Toàn Tuyết đạo hữu có ý đồ gì với hắn, ta khuyên ngươi nên nhanh bỏ đi ngay đi” Lâm Nguyệt nói lạnh lùng.
Nàng chẳng có cảm giác gì với Bạch Băng, nhưng cũng không hèn hạ tới mức đem hắn thành vật hi sinh để sử dụng, Bạch Mẫu Đơn và nàng cũng không thể nói là có giao tình gì, chẳng qua cam kết của tu sĩ là cực quan trọng, nếu nàng đã đồng ý bảo vệ Bạch Băng, dĩ nhiên cũng không bỏ mặc hắn.
Huống chi, với tu vi của nàng, dù không cần dị hỏa, nàng cũng có thủ đoạn khác đối phó với hai con nhện ma ăn tủy kia, đã vậy, nàng cần gì phải hy sinh tính mạng Bạch Băng này, trở thành một kẻ nuốt lời chứ?
“Đã vậy, vậy Toàn Tuyết cũng đành phải chọn đổi một người rồi” Nói xong, Toàn Tuyết lại lặng lẽ lướt nhìn tới Lâm tiên tử một cái, trong mắt lóe lên tàn khốc.
Ngay trong nháy mắt Lâm Nguyệt và Toàn Tuyết truyền âm, sắc mặt Minh Hoa tiên tử hơi đổi, như nhìn ra chút gì giấu kín, nàng ta không biến sắc lùi lại sau một bước cách xa Toàn Tuyết ra, nói, “Lâm tiên tử, Toàn Tuyết đạo hữu, có thể nghĩ ra đối sách rồi sao?”
“Minh Hoa tiên tử, ta và Lâm tiên tử đúng thật có cách xử lý giết chết hai con súc sinh này, chẳng qua cần Minh Hoa tiên tử phối hợp một chút!” Nói xong, Toàn Tuyết lại lặng lẽ nhìn lướt qua Lâm tiên tử lần hai.
Trong mắt Minh Hoa tiên tử thoáng hiểu, cùng liếc mắt nhìn Lâm Nguyệt, thấy mặt Lâm Nguyệt không đổi, lúc này mới mở lời, “toàn Tuyết đạo hữu cũng ra sức vì mọi người, ta dĩ nhiên sẽ phối hợp thật tối với Toàn Tuyết đạo hữu và Lâm tiên tử, xin hai vị yên tâm”

Lâm tiên tử nghe thấy lời Minh Hoa tiên tử nói, dù không rõ Toàn Tuyết và Lâm Nguyệt đến cùng có cách nào, nhưng cũng cười bảo, “Tuyết Nhi, nếu ngươi có cách thì cứ việc dùng đi, hai con súc sinh này thật đáng chết!”
Ở trong lòng Lâm tiên tử, Toàn Tuyết chính là người của nàng ta, vì thế cho dù nàng ta thật sự không thích Lâm Nguyệt, nhưng cũng không ngại ủng hộ nàng hợp sức với Toàn Tuyết, lòng ngập tràn vui vẻ vì Toàn Tuyết, lại không để ý tới Minh Hoa tiên tử và Lâm Nguyệt nhìn về nàng ta với ánh mắt đồng cảm thương tình.
“Đã vậy, vậy chẳng còn cách nào tốt hơn nữa!” Nói xong, Toàn Tuyết khẽ mỉm cười, nụ cười tươi như gió xuân, ánh mắt nhìn về Lâm tiên tử lóe lên ánh sáng quỷ dị, nụ cười trên mặt Lâm tiên tử cứng đờ, lập tức dại ra.
Toàn Tuyết lùi mạnh lại sau một bước, lách mình tiếng vào trong lòng tròn của mọi người, trong tay bấm niệm nhanh pháp quyết, theo động tác của hắn, thân thể dần nổi lên ánh sáng màu xanh yếu ớt, ánh sáng màu xanh tăng mạnh dần, đột nhiên phù một cái, trên hai tay hắn xuất hiện một ngọn lửa màu xanh đậm, mầm lửa vừa xuất hiện, nhiệt độ cả thạch thất đột nhiên tăng vọt, nhiệt độ cao chưa từng có từ trước tới nay.
Toàn Tuyết khẽ quát mạnh một cái, ngọn lửa trong nháy mắt bị hắn hút vào lòng bàn tay, cùng lúc đó, biểu hiện trên mặt ác độc, ngọn lửa xanh kia trong nháy mắt xuất hiện trên người Lâm tiên tử, chỉ trong một hơi thở Lâm tiên tử đã biến thành một ngọn đuốc sống hoàn toàn.
Mà lúc này đúng lúc con nhện ma hướng Minh Hoa tiên tử nhào tới, Minh Hoa tiên tử khẽ quát nhẹ một tiếng, pháp khí trong tay đảo qua, trực tiếp đem ngọn đuốc sống Lâm tiên tử đón lấy nhện ma ăn tủy lao tới, nhện ma ăn tủy kia không kịp tránh, đã bị ngọn đuốc sống Lâm tiên tử tóm được!
“Chít!”
Nhện ma ăn tủy lúc bị ngọn lửa xanh kia đụng vào trong nháy mắt, đã nhanh chóng bao phủ toàn bộ nhện ma ăn tủy, trong hỏa diễm, nhện ma ăn tủy thét lên một tiếng chói tai thê lương.
Tiếng thét chói tai ấy khiến toàn thân đuốc sống Lâm tiên tử run lên, thần trí trong nháy mắt tỉnh táo lại, lập tức phát ra từng đợt kêu thảm thiết.
Toàn thân Lâm tiên tử bị ngọn lửa đốt cháy ngã xuống mặt đất giãy giụa quằn quại, gương mặt méo mó như ác quỷ nhìn chằm chằm vào Toàn Tuyết, thét lên thê lương, “Toàn Tuyết, ngươi dám lừa ta, ngươi chết không yên đâu…”
Thần sắc Toàn Tuyết vẫn không đổi, nhìn Lâm tiên tử giãy chết đầy khinh miệt, cười lạnh bảo, “Chỉ bằng nữ nhân như ngươi vậy, cũng dám cười tiểu gia ta sao? Quả thật muốn chết rồi!”
“Ngươi gạt ta, ngươi lại dám gạt ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi đâu..”
Hai mắt Lâm tiên tử lồi lên, lộ ra sắc thái điên cuồng, cứ như ác quỷ muốn nhào lên liều mạng với Toàn Tuyết vậy, tiếc là bị dị hỏa đốt cháy, nàng ta sớm như nỏ mạnh hết đà. Chỉ quằn quại giãy giụa mấy cái như con nhện ma ăn tủy kia, rồi cùng nhện ma ăn tủy biến thành đống tro tàn.
Thấy bạn mình đã chết, con nhện ma ăn tủy khác thét lên tiếng kêu thê lương the thé, lông trắng trong người trong nháy mắt dựng đứng lên như kim đâm, tốc độc như điện xẹt, điên cuồng nhào tới đám người Lâm tiên tử.
“Lâm tiên tử!” Thấy nhện ma nổi điên, Toàn Tuyết lập tức phát ra một tiếng quát chói tai! Lâm Nguyệt không dám chậm trễ, đầu ngón tay vừa động, một ngọn lửa màu đen nhỏ như hạt đậu xuất hiện đột ngột, ngón tay ngọc của Lâm Nguyệt khẽ vẩy nhẹ một cái, mầm lửa kia trong nháy mắt như mũi tên lao tới nhện ma ăn tủy.
Con ngươi màu xanh lục của nhện ma ăn tủy trở nên đỏ ngầu, bạn tình đã chết, khiến cho mãnh thú này nổi điên hoàn toàn, giờ phút này nhìn thấy một ngọn lửa màu đen lớn hơn hạt đậu nành chút bay vụt đến, nhưng không tránh được, ngược lại càng giơ móng vuốt lóng lánh lên đâm mạnh về phía Lâm Nguyệt.
Minh Hoa tiên tử và Toàn tuyết thấy con nhện ma ăn tủy kia hung ác như thế, sắc mặt biến lớn, lùi thẳng ra sau, trong nháy mắt quanh Lâm Nguyệt không có ai, chỉ có mỗi Bạch Băng đứng sau lưng Lâm Nguyệt, sắc mặt tái nhợt, run lẩy bẩy.
Lâm Nguyệt phản ứng cực nhanh, nàng tung một chưởng về phía Bạch Băng, đẩy hắn về phía Minh Hoa tiên tử, cùng lúc đó, giơ Hương lưỡi đao màu đỏ lên cao đập mạnh vào mặt nhện ma ăn tủy, chém mạnh xuống!
Một tiếng nổ ầm vang lên, Hương lưỡi đao sắc bén bổ mạnh lên người nhện ma ăn tủy, dù không làm nhện ma ăn tủy bị thương tý nào, nhưng cũng thành công làm tốc độ của nó chậm lại, cũng chính lúc này, hư vô chân hỏa trong nháy mắt rơi xuống lưng nhện ma.
Chỉ thấy ngọn lửa đen lớn hơn đậu nành rung rung, trong nháy mắt rớt lên người con nhện ma, bùng phát thành một ngọn lửa đen khổng lồ, bao trùm hoàn toàn nhện ma trong ngọn lửa.
“Chít chít…”
Con nhện ma ăn tủy bị cháy khủng khiếp phát ra tiếng kêu chói tai thê lương, sáu chân tay co lại thành một cục, tạo thành một hỏa cầu đen khổng lồ, quằn quại trên mặt đất giãy chết, nhưng rất nhanh, thân hình cao lớn của nhện ma đã dần bị hòa tan trong ngọn lửa cuối cùng đến cả bụi cũng không thấy, biến mất hoàn toàn.
Đám người Minh hoa tiên tử thấy cảnh như thế, bất giác khóe mắt run rẩy, nhìn về phía Lâm Nguyệt mơ hồ có mấy phần kiêng kỵ.
Lông mày đen của Lâm Nguyệt căng ra, đôi mắt híp lại như có sắc vui mừng bên trong. Hư vô chân hỏa, quả nhiên là danh bất hư truyền!
Sau khi luyện hóa được hư vô chân hỏa, đây là lần đầu tiên Lâm Nguyệt dùng tới, nhưng kết quả vậy lại khiến nàng cực kỳ hài lòng, nàng xem trong truyện đã biết hư vô chân hỏa là ở thời điểm Diệp Khuynh Tuyết ở thời kỳ nguyên anh hậu kỳ đại khai sát giới, nàng liên tục biết hư vô chân hỏa phi phàm, nhưng không ngờ nó lại lợi hại đến vậy, chỉ một hạt đậu nành hư vô chân hỏa mà có thể đem đốt một con yêu thú đỉnh cấp ba chết đến chút cặn bã cũng không có.
Biết rõ con nhện ma ăn tủy dù phẩm cấp không cao, nhưng thể xác lại cực kỳ cứng rắn, đến cả pháp khí cũng không cách nào xuyên qua thân giáp, vừa rồi Toàn Tuyết lợi dụng Lâm tiên tử làm trước, đốt chết cháy một con nhện ma, chẳng qua cũng chỉ đem nội tạng trong thân thể nhện ma biến thành tro mà thôi, còn thể xác vẫn đầy đủ, mà hiện giờ, một con nhện ma khác lại bị hư vô chân hỏa đốt sạch sẽ, cả bụi cũng không còn, bởi vậy có thể nghĩ, công kích của hư vô chân hỏa thật sự cực bá đạo.
“Quả nhiên Lâm tiên tử thủ đoạn thật” Minh Hoa tiên tử thấy con nhện ma ăn tủy bị diệt sạch hoàn toàn, mắt chợt lóe lên, cười nói.

“Minh Hoa tiên tử quá khen, nếu thủ đoạn lợi hại, tiểu muội sao sánh bằng Toàn Tuyết đạo hữu chứ?” Lâm Nguyệt cười lạnh, thản nhiên nói ra.
Cả vợ chủ của mình mà còn có thể lấy ra làm mẫu, Lâm Nguyệt đối với hành động của Toàn Tuyết ghét vô cùng. Dù đang ở giới tu chân, tình cảm giữa vợ chồng lại cực kỳ lạnh bạc, như Toàn tuyết vậy vì mạng sống mà dám nhẫn tâm đẩy vợ mình ra chịu chết cũng thật sự quá tàn nhẫn lạnh bạc.
Nghe thấy lâm Nguyệt nói, sắc mặt Minh Hoa tiên tử lạnh lùng, vừa rồi người đẩy Lâm tiên tử ra là nàng ta, thực ra với bản tính của nàng ta, nàng ta càng muốn lấy Bạch Băng ra làm mẫu hơn, chẳng qua lại ngại Lâm Nguyệt, nàng ta chỉ đành chọn Lâm tiên tử.
Đương nhiên nàng ta cũng bất đắc dĩ thôi, như trước đó nàng ta không đủ thông minh có lẽ người làm mẫu chính là nàng ta.
Trên mặt Toàn Tuyết lại tỏ vẻ lạnh nhạt, cứ như chẳng nghe thấy giọng nói giễu cợt của Lâm Nguyệt, so với hắn, sắc mặt Bạch Băng khó coi hơn, hắn kinh ngạc nhìn Lâm tiên tử thành một đống tro tàn, trong lòng không kìm được khẽ rùng mình một cái.
Hắn không phải là kẻ ngu, nếu nói lúc trước hắn còn không biết chuyện gì xảy ra thì hiện giờ sau khi hắn tận mắt thấy Lâm tiên tử chết thê thảm tới cực điểm, có gì mà không hiểu nữa chứ?
Lâm tiên tử chết, hẳn là có dự mưu từ trước, nếu không vừa rồi Toàn Tuyết kia cũng không phối hợp tốt với Minh Hoa tiên tử tới vậy, mà càng khiến hắn thấy sợ hãi chính là, Lâm tiên tử chết là thay thế hắn thành con mồi, mà mục tiêu của |Toàn tuyết kia hẳn là hắn!
Nghĩ đến đây, Bạch Băng bất giác nhìn về phía Lâm Nguyệt, trong mắt chợt lóe sáng cảm kích. Sở dĩ Toàn Tuyết cuối cùng không chọn hắn, hẳn là bởi vì nàng ấy chăng? Nếu không sao Toàn Tuyết lại dễ tha cho bao đồ như hắn chứ, đã chọn hắn trước cả Lâm tiên tử rồi chứ? Huống chi, Lâm tiên tử kia chết dường như còn là vợ chủ của Toàn Tuyết nữa…
Bạch Băng vì thủ đoạn độc ác của Toàn Tuyết mà thất vọng đau khổ ra, còn rất thật lòng cảm kích với lâm Nguyệt, từ đó lòng ái mộ Lâm Nguyệt càng sâu thêm.
“Bất kể thế nào, lần này bổn tiên tử có thể tránh được một kiếp còn phải nợ Lâm tiên tử và Toàn Tuyết đạo hữu, bổn tiên tử nợ ân tình của nhị vị, cũng xin hứa với nhị vị, nếu cuối cùng lấy được bảo vật ở chỗ dĩ tích này, lúc đó cũng để cho nhị vị được lựa chọn trước” Minh Hoa tiên tử chậm rãi nói ra, ánh mắt lướt qua Lâm Nguyệt và Toàn Tuyết hơi mờ mịt phức tạp.
Di tích lần này là do nàng và Lâm tiên tử cùng Dược phu nhân phát hiện ra, lúc trước bởi số người không đủ, không cách nào phá vỡ cấm chế bên ngoài trận pháp, lại khiến một đồng bạn bị chết, vì thế họ mới quyết định rời đi trước, để nàng ta liên hệ với các tu sĩ khác, sau khi tìm đủ số người mới quyết định đi tìm bảo vật.
Lúc trước nàng ta có giao tình với người tu sĩ đã chết kia, rồi lại có giao tình với Lâm tiên tử và Dược phu nhân là chuyện thường, vì thế nàng ta mới đem chuyện này báo với Bạch Mẫu Đơn, dù sao so với Lâm tiên tử và Dược phu nhân thì nàng ta có giao tình sâu hơn với Bạch Mẫu Đơn, hơn nữa thực lực của Bạch Mẫu Đơn không tầm thường, đến lúc đó ở trong di tích nếu tìm được bảo vật khó lường, với sự liên thủ của nàng ta và Bạch Mẫu Đơn, bảo vật đó sẽ thuộc về tay các nàng thôi.
Nhưng nàng ta ngàn tính vạn tính lại không ngờ được rằng con trai Bạch Băng của Bạch Mẫu Đơn vì ái mộ Lâm Nguyệt mà lén theo tới, ở trong lối đi vào di tích, chẳng những Dược phu nhân bỏ mình, mà bởi vì Bạch Băng, Bạch Mẫu Đơn cũng chết.
Thật khó khăn lắm các nàng mới đi tới trung tâm di tích, kết quả chẳng thấy bảo vật đâu, hiện giờ đến Lâm tiên tử cũng chết, hơn nữa nàng ta còn bị Toàn Tuyết chẳng rõ lai lịch kia hại chết.
Nàng và Lâm tiên tử cùng Dược phu nhân là cùng phát hiện ra di tích, tính cả Bạch Mẫu Đơn cũng là người của nàng ta, mà hiện giờ, bốn người các nàng thì đã chết ba, chỉ để lại mình nàng ta với hai kẻ giữa đường gia nhập, từ đó tình thế trước mắt với nàng ta cực kỳ bất lợi, lại thật đáng buồn ở chỗ là, nếu không có Lâm Nguyệt và Toàn Tuyết, giờ phút này nàng ta chỉ e đã bị nhện măn tủy hút thành xác khô rồi!
Trong lòng biết rõ Lâm Nguyệt và toàn Tuyết không dễ dây vào, Minh hoa tiên tử dù cho không cam lòng, cũng không dám nói gì, chỉ đành kiên trì, tiếp tục cùng hia người này thăm dò, đương nhiên nếu lúc đó có phát hiện ra bảo vật gì, nàng ta muốn có được cũng không phải dễ!
“Vậy thì tạ ơn Minh hoa tiên tử rồi!” Toàn Tuyết cười nhạt một tiếng. Lâm Nguyệt cũng gật đầu, vừa nói lạnh nhạt, “Chuyện bảo vật, đợi tìm được mới nói, hiện giờ chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này đi thôi”
Nghe thấy Lâm Nguyệt nói, Minh Hoa tiên tử và Toàn Tuyết đều gật đầu đồng ý, dù sao di tích này có nguy cơ trùng trùng, trải qua trận đánh nhau lúc trước, ai biết sẽ đụng phải vật nào đó chứ? Chuyện cấp bách trước mắt là quyết định rời đi ngay!
Mấy người đều nhất trí, cùng nhanh chóng rời khỏi chỗ thạch thất kia, đang lúc mọi người rời đi, tay Lâm Nguyệt giấu trong ống áo khẽ động, túi đựng đồ bên cạnh tro cốt Lâm tiên tử lặng lẽ biến mất.
Một cảnh này không có bất kỳ ai phát hiện ra, hơn nữa trên đường đi, chẳng ai nói tới Lâm tiên tử nữa, cũng không hề nhắc tới túi đồ liên quan nàng ta, cứ như đã quên mất từng có người này vậy.
“Lâm tiên tử…”
Cả đoàn người đang trầm mặc đi về phía trước, đột nhiên Lâm Nguyệt nghe được tiếng truyền âm của Minh Hoa tiên tử, “Lâm tiên tử, toàn Tuyết kia lòng dạ độc ác, cả người bầu bạn song tu của mình cũng có thể ra tay độc ác thế, hai người chúng ta cũng phải đề phòng mới được”
“Chẳng rõ Minh hoa tiên tử có cao kiến gì không?” Lâm Nguyệt lặng lẽ truyền âm trả lời.
“nếu ở đây không có bảo vật, vậy cũng không sao, nếu tìm được bảo vật, coi như ngươi ta hai người liên thủ lại với nhau là ổn!”
Minh Hoa tiên tử đề nghị.
“Minh Hoa tiên tử, dù tiểu muội cũng muốn có mưu đồ liên thủ với tiên tử, nhưng tiên tử cũng thấy đấy, Toàn Tuyết kia cũng không đối phó dễ đâu, người này lòng dạ ác độc, cũng chẳng phải là người lương thiện gì, chỉ e…”

Trong lòng Lâm Nguyệt cười lạnh, giọng nói lại cực kỳ chần chờ, cứ như đang do dự gì đó.
“Thủ đoạn của Lâm tiên tử cũng không tầm thường, cần gì phải lo lắng chứ? Đến lúc đó chỉ cần ngươi ta có thành ý hợp tác, thì tất cả mọi thứ ở đây không phải là của chúng ta….”
Giọng Minh Hoa tiên tử hơi lo lắng, cố sức thuyết phục Lâm Nguyệt. Thành ý hợp tác ư? Liên thủ sao? Trong lòng Lâm Nguyệt cười lạnh mãi, với lời Minh Hoa tiên tử nói, đến nửa chữ cũng chẳng tin.
Minh Hoa tiên tử này và Bạch Mẫu Đơn ngay từ đầu mời nàng cùng nhau đi thăm dò di tích, đã chẳng có ý tốt rồi, nhất là Minh Hoa tiên tử, trước là dò xét nàng nhiều lần, hiện tại đám người Bạch Mẫu Đơn đã bỏ mình, lại nói liên thủ cùng nàng ta, chỉ e bên này nàng ta đề ra kết minh với nàng, thì bên kia lại cùng thương lượng với Toàn Tuyết rồi, nếu nàng tin lời nàng ta nói, đến lúc chết rồi vẫn còn không biết tý nào!
Quả nhiên Minh Hoa tiên tử này tâm cơ thâm trầm thật!
“Lâm tiên tử, không biết ngươi có ý kiến gì không?” Đang lúc Lâm Nguyệt ứng đối với Minh Hoa tiên tử, lại đột nhiên nghe được tiếng Toàn Tuyết truyền âm nhàn nhạt tới.
“Ý gì à? Toàn Tuyết đạo hữu, lời này của ngươi là có ý gì?” Lâm Nguyệt mặt không biến sắc nói ra.
“Lâm tiên tử đã biết còn cố hỏi làm gì? Ngươi ta hiện giờ đã cùng trên một chiếc thuyền rồi, vừa rồi ngươi ta ra tay giết chết nhện ma ăn tủy, Minh hoa tiên tử kia tất nhiên sẽ có lòng kiêng kỵ với hai người chúng ta, nữ nhân kia tâm cơ thâm trầm, lại phát hiện ở người ở đây, dĩ nhiên không cam lòng bị hai người chúng ta uy hiếp, tất nhiên sẽ loại trừ một trong hai người chúng ta, như thế nàng ta mới yên tâm hơn”
Giọng Toàn Tuyết nghe mê hoặc lạnh nhạt, chẳng qua nếu nghe kỹ cũng không khó phát hiện ra ý giễu cợt trong đó, “Ta cũng không gạt tiên tử, vừa rồi nữ nhân kia mới truyền âm cho ta, bảo muốn cùng ta đối phó với tiên tử…”
“Hả? Vậy đúng lúc có thể rồi, trước Minh Hoa tiên tử cũng truyền âm cho ta, bảo muốn cùng ta liên thủ để đối phó với Toàn Tuyết đạo hữu đó…” Lâm Nguyệt cũng khẽ cười nói ra.
“Nữ nhân kia có chút tâm kế, đáng tiếc nàng ta vốn chẳng nghĩ ra là ta sẽ chọn liên kết với tiên tử…”
“Thật không? Vậy Lâm Nguyệt xin cảm tạ ý tốt của Toàn Tuyết đạo hữu!”
“Lâm tiên tử đừng khách sáo, ai bảo ta thích Lâm tiên tử chứ…”
LỜi Toàn Tuyết nói nửa thật nửa giả, dĩ nhiên Lâm Nguyệt cười thản nhiên mà thôi, cũng không coi là thật. Nàng lúc nào cũng biết rõ dung mạo của mình, đủ yêu nghiệt, nhưng dung mạo xinh đẹp thôi cũng chỉ đủ mê hoặc một Bạch Băng chẳng có tý kinh nghiệm sống mà còn trẻ trung thôi, với Toàn Tuyết lòng dạ độc ác thế, loại người tâm cơ thâm trầm thế, Lâm Nguyệt cũng chẳng có cảm giác gương mặt này của mình có mị lực lớn đến vậy.
Xuyên qua thạch thất, xã xã nhìn thấy cửa một đại điện hùng vĩ cổ xưa, mấy người có tâm tư khác nhau không còn truyền âm nữa, mà cẩn thận tản ra thần thức quan sát chỗ đại điện này.
Chỗ di tích này thật hung hiểm quỷ dị, gần như khắp nơi không lường được nguy cơ, hơn nữa đám người Bạch Mẫu Đơn lúc trước bỏ mạng quá mức thê thảm, đám người Lâm Nguyệt gần như không dám có chút buông lỏng, vội vã căng dây cót tinh thần, sợ lơ là sẽ bước chân theo gót đám người Bạch Mẫu Đơn, rồi lạc mãi vào trong dic tích thượng cổ vĩnh viễn này.
Mọi người cẩn thận dùng thần thức tìm tòi một trận, phát hiện ngoài đại điện ra thì thấy chẳng có chỗ nào nguy hiểm nữa, lúc này mới ngưng thần đề phòng đi vào đại điện. Bước vào trong đại điện, mắt mọi người tỏa sáng!
Đại điện nơi này khác hẳn với kiến trúc đổ nát gặp phải lúc trước, mặc dù thoạt nhìn đổ nát không chịu nổi, nhưng trong đại điện dưới sự bảo vệ của trận pháp khổng lồ, bảo tồn được vị trí rất tốt, cả đại điện nhìn rất ngăn nắp đẹp mắt, sàn bạch ngọc bóng tới mức có thể soi gương được, trên mặt không dính chút bụi nào.
Chỗ đại điện này diện tích cực rộng, vách tường chung quanh được vẽ đầy màu sắc sặc sỡ, có chỗ thì vẽ chúng tiên cưỡi mây đạp gió rực rỡ muôn màu, có chỗ thì vẽ người thoắt ẩn thoắt hiện, cứ như có thể sống lại vậy, chẳng qua vẽ ăn mặc trên người rất kỳ lạ, khác hẳn cách ăn mặc của tu sĩ Đông Cực Hải đương thời vậy.
Ngoài những bức tranh vẽ tinh xảo này ra, trên vách đại điện cứ cách một đoạn lại có một cái đui đèn ngọc, trên đui đèn có đặt một viên dạ minh châu to bằng nắm đấm. Những viên dạ minh châu kia tỏa ra ánh sáng trắng dịu dàng, đem soi sáng cả đại điện rực lên như ban ngày.
Ngoài những thứ này ra, trong đại điện bày đày các loại linh thạch ngọc khí và các bảo vật trân quý, từng đống bảo vật quý hiếm ấy tỏa ra từng đợt linh khí bức người, khiến cho người ta mắt hoa mày loạn, chẳng kịp nhìn.