Tại Côn Lôn, trên đỉnh Lạc Thủy.
“Tử Huyền, hôn sự giữa con và Diệp Khuynh Tuyết, vi sư đã đồng ý với sư đệ Tử Ngọc rồi, trong khoảng thời gian này con đừng có đi ra ngoài rèn luyện nữa, cứ ở tông môn bế quan nửa năm, đợi Diệp Khuynh tuyết lên Trúc cơ rồi, vi sư sẽ chuẩn bị cho các con đại điển song tu (ý là làm đám cưới). còn phần Mộc gia, con đừng lo, vi sự tự khắc giúp con xử lý” Thanh Chân đạo quân ngồi xếp bằng ở đại sảnh, nhắm mắt mở miệng nói nhàn nhạt.
“Sư tôn gọi đệ tử tới là vì chuyện này ư?” Sắc mặt Quân Tử Huyền âm trầm, lạnh lùng thốt lên, “Sư tôn, đệ tử mặc dù không rõ giữa Tử Ngọc sư thúc và sư tôn nói gì, nhưng đệ tử tuyệt đối không có ý gì khác với Diệp Khuynh Tuyết kia, sư tôn, người đã từng đồng ý với đệ tử, chuyện bầu bạn song tu, cứ để cho đệ tử được chọn”
“Hử?” Nghe thấy Quân Tử Huyền nói, Thanh Chân đạo quân nhíu chặt mày, chậm rãi mở hai tròng mắt ra, như điện bắn thẳng về ái đồ đứng phía dưới, lạnh nhạt mở miệng, “Con vô tình với Diệp Khuynh Tuyết sao? Vậy vì sao Tử Ngọc sư đệ lại nói con và Diệp Khuynh Tuyết là tình đầu ý hợp hả? Chỉ sợ Mộc Gia ngăn cản, vì thế mới khuyên vi sư thành toàn cho các con chứ?”
Hắn và Diệp Khuynh Tuyết tình đầu ý hợp sao? Trong mắt Quân Tử Huyền lóe lên tàn khốc, trong lòng cười lạnh. Tử Ngọc đạo quân quả nhiên là lão hồ đồ mà, vì Diệp Khuynh Tuyết, thậm chí cả những lời nói ti tiện thế cũng nói ra được, ông ấy nhận định là hắn sẽ không nói ra chân tướng, còn muốn lấy giả biến thành thật buộc hắn đi vào khuôn khổ sao?
Đáng tiếc Quân Tử Huyền cũng không phải là loại dễ nuốt kia! Nghĩ muốn trói hắn và Diệp Khuynh Tuyết thành bầu bạn song tu sao? Quả thật là buồn cười!
Tính tình hắn lạnh lùng, vốn chẳng có hứng thú gì với chuyện nam nữ, với phần đông nữ tu ái mộ hắn thời gian qua đều làm như không thấy, đặc biệt là với Diệp Khuynh Tuyết lại càng chẳng có tý tình cảm nào, hơn nữa hắn sớm biết thấy trò Tử Ngọc đạo quân không có ý tốt, sao chịu ép mình đi cưới Diệp Khuynh Tuyết cho được chứ?
Nếu mà là nàng ấy…
Quân Tử huyền hít sâu một hơi, trong đầu cố dứt bỏ dung mạo tuyệt sắc kia ra, bên môi lên cười khẽ thoáng khổ sở.
Nếu đã không phải là nàng ấy, vậy có đổi ai cũng thế, kể cả Mộc Linh cũng chẳng sao hết, chỉ là Diệp Khuynh Tuyết kia, cái kẻ ác độc bức nàng rời khỏi côn Lôn kia, tuyệt đối là không được!
Nghĩ tới nữ nhân có tâm tư ác độc Diệp Khuynh Tuyết kia, trong mắt Quân Tử Huyền chợt lóe lên chán ghét, nói, “Sư tôn, đệ tử một lòng hướng đạo, cũng không cần bầu bạn song tu, chuyện này đệ tử đã quyết không thể đồng ys!”
Thần sắc Quân Tử Huyền trong veo nhưng lạnh lùng, giọng nói quyết tuyệt. Thành Chân đạo quân nghe lời Quân Tử Huyền nói, trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng bảo, ‘Mà thôi, con nếu đã không muốn, vi sư cũng không ép con, chẳng qua Tử Ngọc sư đệ kia, vẫn cần con tự mình đi giải thích!”
“Sư tôn yên tâm, đệ tử sẽ tới gặp Tử Ngọc sư thúc để giải thích rõ ràng!” Quân Tử huyền nói xong, ngừng chút, lại bảo, “Sư tôn, đệ tử muốn rời khỏi tông môn, ra ngoài rèn luyện một lần, chưa biết…. ngày về”
Thanh Chân đạo quân không nói gì, chỉ khoát tay áo, bảo Quân Tử Huyền lui ra.
“Đệ tử cáo lui” Quân Tử Huyền vái chào thật sâu với Thanh chân đạo quân, sau đó xoay người lui ra ngoài.
Rời khỏi động phủ Thanh Chân đạo quân, Quân Tử Huyền nhìn về bầu trời xa xa suy nghĩ xuất thần, chẳng biết đang nghĩ gì nữa. Lúc này, một bóng hình mảnh mai xinh đẹp đi ra từ lối nhỏ tới.
“Quân sư huynh”
Trên mặt Diệp Khuynh Tuyệt lộ ra nụ cười vui vẻ mềm mại, đứng chình ình trước mặt Quân Tử Huyền, trải qua điều dưỡng mấy ngày, vết thương trên mặt nàng ta đã gần như khỏi hắn, hiện tại chỉ còn lại mấy vết mờ mờ, chẳng qua dưới sự trang điểm tỉ mỉ của nàng ta, vết thương trên mặt nếu không nhìn kỹ cũng gần như nhìn không thấy.
Dung mạo khôi phục, Diệp Khuynh Tuyết cũng khôi phục tự tin như trước, giờ phút này nàng ta phảng phất lại trở lại thành Tuyết tiên tử thanh nãh tuyệt trần cao cao tại thượng như cũ. Nếu không phải Quân Tử Huyền đã từng tận mắt nhìn thấy bộ mặt xấu xí không chịu nổi của nàng ta, quả thật không tin nổi, thoạt nhìn nữ nhân thanh nhã như lan trước mắt này so với kẻ có thần thái điên cuồng méo mó vặn vẹo ở thung lũng tiểu bí cảnh Hoàng thiên kia, là cùng một người.
Nếu như chưa từng tận mắt nhìn thấy, nếu không có hết thảy lúc trước, có lẽ hắn sẽ cho rằng Diệp Khuynh Tuyết thật sự là một cô gái thanh nhã, đáng tiếc, hắn sớm đã nhìn rõ bộ mặt thật của nàng ta, giờ phút này bất luận thế nào cũng khó có cảm tình được!
“Diệp sư muội kohong ở Vân vụ Phong của sư thúc Tử Ngọc tu luyện, lại chạy tới đây làm gì thế/”
Vẻ mặt Quân Tử Huyền mê hoặc lạnh lùng vô tình, làm như không thấy chút tình ý Diệp Khuynh Tuyết biểu lộ nhè nhẹ ra.
“Quân sư huynh, chẳng lẽ huynh cứ nhất định phải lạnh lùng với muội thế sao?” Khuôn mặt nhỏ của Diệp Khuynh Tuyết trắng bệch, ngửa đầu điềm đạm đáng yêu nhìn Quân Tử Huyền, dung nhan trang điểm tỉ mỉ xinh đẹp thêm tư thái nhu nhược kia, càng khiến người ta nẩy lòng thương tiếc.
“Diệp sư muội, xin mời về cho!”
Quân Tử Huyền cũng không thèm để ý tới Diệp Khuynh Tuyết, làm như không nhìn thấy sắc đẹp trước mắt, vứt lại một câu lạnh lùng, xoay người tiêu sái rời đi.
“Quân sư huynh!” Diệp Khuynh Tuyết nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của Quân Tử Huyền, cực kỳ không cam lòng kêu lên, “Huynh muội còn nửa năm nữa thì tiến hành đại điển song tu rồi, chẳng lẽ huynh với người bầu bạn tương lai song tu có thái độ vậy sao/”
Quân Tử huyền dừng chân lại, gương mặt tuấn tú lạnh xuống, mãi sau mới cười lạnh bảo, “Đại điển song tu sao/ Diệp sư muội nếu muốn cử hành đại điển song tu, dĩ nhiên Quân Mỗ sẽ chúc mừng một câu! Chẳng qua mong rằng Diệp sư muội đừng có nhấc Quân mỗ vào, cô gái như Diệp sư muội vậy, Quân mỗ nếu không thích thì cũng không muốn đâu!”
Lời này vừa dứt, sắc mặt Diệp Khuynh Tuyết trong nháy mắt tái nhợt, mãi lâu sau, không dám tin nhìn Quân Tử Huyền nói, “Huynh, huynh nói cái gì?”
“Lời Quân mỗ nói,. Diệp sư muội không phải là nghe không rõ nhỉ? Nếu là vậy, Quân Mỗ cũng không ngại lặp lại lần nữa! Người như Diệp sư muội vậy, nếu Quân mỗ đã không thích…” Thấy Diệp Khuynh Tuyết không dám tin chất vấn, trên mặt Quân Tử Huyền lạnh tanh, vẫn lạnh lùng kinh người, nói ra lời tàn nhẫn vô cùng.
“Đủ rồi!” Diệp Khuynh Tuyết cũng không nhịn được nữa, mở miệng ngắt lời hắn, dung nhan thanh tú chợt lóe lên hận, giọng đầy căm tức, “Quân Tử Huyền, ngươi là vì nàng, có phải không? Ngươi không muốn cùng ta cử hành đại điển song tu, là vì con tiện nhân Lâm Nguyệt kia có phải không/”
“Câm miệng!” Thấy Diệp Khuynh Tuyết nhắc tới Lâm Nguyệt, trong đôi mắt đen trong veo của Quân Tử Huyền lóe lên tia tối, tức giận quát lên.
“Ha ha…”
Diệp Khuynh Tuyết bị câu rống lên này của hắn, thân hình mềm mại lập tức lảo đảo lùi lại mấy bước, khó khăn lắm mới đứng vững, nhưng trên mặt lộ ra vẻ điên cuồng và hận ý ngập tràn, nghiến rằng trèo trẹo nói khàn giọng, “Quân Tử Huyền, quả nhiên ngươi coi trọng con tiện nhân kia! Ngươi, tại sao ngươi lại thế chứ?”
Sắc mặt Quân Tử Huyền cứng đờ, trầm mặt không nói.
“Thế nào? Ngươi không phản đối sao?” Vẻ mặt Diệp Khuynh Tuyết nhăn nhó dữ tợn, trong mắt đều ngập tràn không cam lòng và hận ý, thần thái điên cuồng cười lạnh nói, ‘Thật không ngờ, đường đường là tu sĩ thân truyền của tu sĩ hóa thần Côn Lôn thế mà lại thích một kẻ phản nghịch!”
“Câm miệng,. Diệp Khuynh Tuyết, ngươi không có tư cách nói nàng ấy như vậy! Nàng ấy rời khỏi Côn Lôn, đến cùng là vì sao, trong lòng người chẳng biết rõ sao!” quân Tử Huyền nói xong, phất tay áo một cái, đầu cũng không quay lại đi xuống dưới.
“Quân Tử Huyền!” Diệp Khuynh Tuyết nhìn theo bóng lưng hắn, kêu lên, “Ngươi không phải là vẫn thích con tiện nhân kia sao? Ngươi sẽ hối hận! Ta nói cho ngươi biết, con tiện nhân ấy chết rồi, nó đã chết rồi…”
Thân hình Quân Tử Huyền cứng đờ, trong mắt bộc phát ra sát ý mãnh liệt, nhưng nhanh chóng thu lại, mũi chân điểm nhẹ một cái, bóng dáng đột nhiên biến mất không thấy nữa.
Hai tròng mắt Diệp Khuynh Tuyết đỏ ngầu, hai tay nắm chặt vào nhau, trang dung trang điểm tinh xảo ăn mặc tỉ mỉ trở nên vặn vẹo, đâu còn bộ dáng thanh nhã yếu ớt như lan nữa chứ.
Lâm Nguyệt! Lại là Lâm nguyệt! Nữ nhân kia thật đáng chết, hại nàng ta bị hủy dung, hại nàng ta thân bại danh liệt còn chưa tính, thế mà còn dám cướp con tim Quân Tử Huyền đi nữa!
Nó đáng chết! Vẻ mặt Diệp Khuynh Tuyết dữ tợn, cắn chặt môi dưới, mãi cho tới khi máu tươi rỉ ra, mới đột nhiên nở nụ cười lạnh lùng.
Quân Tử Huyền, ngươi thích nó lắm sao? Đáng tiếc, ngươi vĩnh viễn không có được nó! Con tiện nhân kia, sẽ chết nhanh thôi! Còn ngươi, cuối cùng cũng chỉ thuộc về ta!
***
Ở Đông cực Hải.
Tại một đảo nhỏ hoang vu không rõ tên của nơi nào đó ở Nội Hải. Một thiếu nhiên dung mạo thanh tú mang theo một nam đồng bảy tám tuổi ngự kiếm xa xa bay đến, lúc xoẹt qua đảo nhỏ trong nháy mắt, đột nhiên ồ nhẹ một tiếng, động tác hơi nừng lại, rồi chuyển hướng bay về phía đảo nhỏ.
“Ca ca, huynh sao vậy?” Nam đồng thấy động tác của thiếu niên, hỏi kinh ngạc.
“Ở dưới có người”
“Có người sao/” Hai huynh đệ chậm rãi rơi xuống trên đảo, lúc này nam đồng nhìn thấy có người nằm sấp trong bụi cỏ, lập tức kêu lên một tiếng, hơi sợ hãi nắm chặt ống tay áo của thiếu niên, run giọng nói, “Ca ca, huynh, huynh ấy có phải đã chết rồi không?”
“Không biết nữa, chúng ta đi qua xem chút”
Thiếu niên vỗ nhẹ vai nam đồng, sau đó cẩn thận đi tới, lật người nằm úp sấp lên.
“Hí!”
Thấy bộ dáng người đó, thiếu niên đột nhiên hít một ngụm khí lạnh.
“Ca ca, trông huynh ấy thật xinh đẹp nha|!” Nam đồng mở to đôi mắt nhìn người đang hôn mê bất tỉnh ở đó, nói, “Ca ca, sao huynh ấy lại không động thế? Có phải đã chết rồi không?”
“Còn chưa chết, chắc là bị thương nặng” Thiếu niên dùng tay thử bắt mạch người đó, sau đó nói với nam đồng, “Ý Nhi, hắn bị thương, chúng ta nhất định phải dẫn hắn về “
Nói xong, thiếu niên một tay ôm lấy người đang hôn mê, tay kia dắt nam đồng lên ngự kiếm rời khỏi đảo hoang.
Chỉ là thiếu niên và nam đồng kia không để ý tới, lúc hắn ôm người đó lên, người đang hôn mê mở hai mắt ra song lại nhanh chóng nhắm lại, mê man đi.
Người mà hai huynh đệ này gặp phải, đúng là Diêm Tinh Vânđã lợi dụng huyết tế, mở ra lối đi huyết dẫn, cưỡng chế đột phá thời không loạn lưu đi vào Đông Cực Hải.
Lúc trước hắn ở Vân Bảo lợi dụng tu vi và máu tươi bản thân, cưỡng chế tiến hành huyết tế, lấy máu dẫn đặt trong người Lâm nguyệt làm cảm ứng, chuẩn bị cưỡng chế mở ra lối đi, đi thẳng tới bên cạnh Lâm nguyệt, tiếc là hắn đánh giá sai uy lực cắn trả của huyết tế, sau khi hắn thành công mở ra lối đi huyết dẫn, lại bởi vì tu vi và khí huyết trong cơ thể hoa tổn quá độ, bị lâm vào hôn mê sâu.
Kết quả sau khi tiến vào lối đi, bị không gian loạn lưu áp bức, mất đi cảm ứng với Lâm Nguyệt, mặc dù cuối cùng hắn cũng thành công đi vào Đông Cực Hải, nhưng vị trí xuất hiện lại ở trong Nội Hải, cách Lâm Nguyệt ở tận ngoại Hải cực xa, hơn nữa bản thân hắn bị thương nặng, kết quả bị thời không loạn lưu ném lên một hoang đảo.
Đợi sau khi hắn khôi phục ý thức, lại phát hiện ra mình chẳng những bị thương nặng không thể nhúc nhích được, hơn nữa một thân tu vi cũng bị hạ thẳng xuống luyện khí kỳ, từ đó đừng có nói là hắn đi tìm Lâm Nguyệt, mà cả hành động cũng có vấn đề, rời vào đường cùng, hắn chỉ đành cố nén sâu trong lòng chuyện muốn đi tìm Lâm Nguyệt ngay, khép chặt năm giác quan chuyên tâm chữa bệnh.
Với huynh đệ trước khi đến đây, thực ra hắn đã ở trên hoang đảo ngơ ngẩn nửa tháng rồi, vốn tưởng mười ngày thì vết thương trong cơ thể sẽ khôi phục được kha khá, kết quả hắn lần này bị thương vượt ra ngoài dự liệu, hắn vì mở ra lối đi, lượng khí huyết là linh lực vốn tổn hao nhiều, sau đó bị hôn mê cuốn trong không gian loạn lưu trải qua sống chết gang tấc, ở trong không gian loạn lưu áp bách và bị huyết tế tiến hành cắn trả, khiến cho tu vi của hắn giảm xuống, hơn nữa kinh mạch trong cơ thể và đan điền đều bị phá hủy không ít, muốn trong khoảng thời gian ngắn khôi phục lại vết thương là không thể.
Trong lúc để cho vết thương khôi phục dần, Diêm Tinh Vân lại nóng lòng, cũng không thể tránh được, chỉ đành tiếp tục ở lại tại chỗ chữa thương, mãi cho tới khi hai huynh đệ này xuất hiện, thực ra lúc thiếu niên và nam đồng kia phát hiện ra hắn, hắn đã sớm phát hiện ra họ, dù sao thân thể hắn dù hôn mê bất tỉnh, nhưng thần thức trong cơ thể không bị hạn chế, vì thế lúc huynh đệ kia xuất hiện, hắn đã phát hiện ra.
Đường đường là thiếu chủ Vân Bảo, bị lưu lạc trong hoang đảo, bị thương nặng được người ta nhặt được, Diêm Tinh Vân cảm thấy mất mặt vô cùng, chẳng qua hắn thật sự không muốn tiếp tục ở lại hoang đảo thành “thi thể”, lại thấy tu vi huynh đệ này kém chưa tạo thành uy hiếp với hắn, vì thế mới để mặc họ dẫn mình đi.
Bất kể tính là thế, lúc vị thiếu niên chạm phải hắn, hắn không nhịn được nổi lên sát khí trong lòng, cũng may cơ thể hắn bị thương quá mức nghiêm trọng, hơn nữa hắn cố ép mình mới không ra tay giết chết huynh đệ này.
Đương nhiên những chuyện này vị thiếu niên và nam đồng kia không biết, đặc biệt là thiếu niên kia, hắn chỉ sốt ruột cứu người, vốn không nghĩ tới lúc mình mềm lòng cứu người, suýt nữa huynh đệ họ bị mất mạng.
“Ca ca. huynh nói xem lúc nào thì hắn có thể tỉnh lại hả?” Nam đồng ngồi trên phi kiếm, nhìn Diêm Tinh Vân hôn mê hỏi.
‘Không biết nữa, mạch đập hắn hỗn loạn, rõ ràng bị thương rất nặng, nhất định là phải nhanh đưa về cho sư phụ xem chút, cũng chỉ có Hứa sư phụ mới cứu được hắn”
“Ca ca, hắn bị yêu thú tập kích bị thương sao?”
“Không biết, hắn không phải thế, trên người hắn không có vết thương”
Thiếu niên nhìn lướt qua Diêm Tinh Vân, trong mắt chợt lóe lên nghi ngờ ngạc nhiên, định nói tiếp gì đó, đột nhiên lại nghe thấy tiếng nam đồng kêu lên hoảng sợ, “Ca ca, huynh xem, đây là cái gì thế?”
Trong lòng thiếu niên đột nhiên giật thột, ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt thanh tú lóe lên bối rối, cả kinh nói, “Không hay rồi, yêu nữ Phấn Y Cung, chúng ta đi mau….”
Nói xong, hai tay thiếu niên bấm niệm pháp quyết, cấp tốc bay trên phi kiếm cứng rắng chuyển hướng, đang định bỏ chạy, nhưng đúng lúc này, lại nghe thấy một tiếng cười cô gái truyền tới, “Khà khà, nhìn thật anh tuấn, ngoan ngoãn cho lão nương giữ lại là xong!”
Giọng vừa dứt, một cô gái mặc quần áo đỏ đột nhiên xuất hiện, ngăn đám người thiếu niên lại, cũng không thấy nàng ta làm động tác thế nào, chỉ bắn ngón tay ra, thì miễn cưỡng cố định thiếu niên trên phi kiếm ở không trung rồi.
“Ngươi muốn gì?” Sắc mặt thiếu niên tái nhợt, phẫn nộ nhìn thiếu nữ áo đỏ, cả giận nói,. “Ta chính là đệ tử bên ngoài của Đông cực cung, yêu nữ nhà ngươi đừng có làm quá đáng, nội hải không phải là nơi để Phấn Y Cung như ngươi làm càn!~”
“Chậc chậc, ta nói ở đâu ra con mèo nhỏ giương nanh múa vuốt chứ, hóa ra là đệ tử Đông Cực Cung ha, chẳng trách lại lớn lên cao cường như thế…” thiếu nữ áo đỏ cười bảo, “Tính, ngươi đã là người Đông cực cung, tỷ tỷ ta liền…
Nói đến đây cô gái áo đỏ dừng lại, đôi mắt đẹp chợt trợn to, nhìn thẳng Diêm Tinh Vân được thiếu niên ôm chặt trong ngực, mắt thoáng lộ vẻ kinh diễm.
Thấy vẻ mặt của cô gái, trong lòng thiếu niên thầm kêu không ổn, vô thức dùng ống tay áo che Diêm Tinh Vân lại, đáng tiếc quá muộn.
Chỉ thấy đầu ngón tay của cô gái áo đỏ vung lên, một luồng sáng đỏ trong nháy mắt cuốn tới thiếu niên, sau một khắc, thiếu niên còn chưa kịp phản ứng, đã thấy trong lòng nhẹ bẫng, Diêm Tinh Vân đã bị lăng không cuốn đi, rơi vào trong tay cô gái kia.
“Ngươi làm gì thế, mau buông hắn ra!” Sắc mặt thiếu niên trắng bệch, phẫn nộ trừng mắt nhìn cô gái áo trắng kia, tức giận nói.
Cô gái áo trắng lại cười khúc khích, nhấc Diêm Tinh Vân nhảy lên một pháp khí giống hình lá cây, phất tay áo về thiếu niên, nói, “Ngươi là đệ tử Đông cực Cung, lão nương liền bỏ qua cho ngươi, nhưng mà mỹ nhân này lão nương sẽ mang đi, ha ha…”
Nói xong, cô gái áo trắng vừa bấm linh quyết pháp khí trên không bắn nhanh như mũi tên nhanh chóng biến mất giữ thiên không mêng mông. Nhìn cô gái áo trắng biến mất, thiếu niên thất bại ngồi trở lại phi kiếm.
“Ca ca, nàng ấy mang vị ca ca xinh đẹp đi rồi, làm sao đây?” Nam đồng hơi thấp thỏm kéo ống tay áo thiếu niên.
“Những năm gần đây, những yêu nữ Phấn Y Cung kia càng ngày càng lộng hành, chúng ta về trước, nói cho sự phụ biết đã”
Thiếu niên trầm mặc, cưỡi phi kiếm tiếp tục bay về phía trước.
***
Ở bên kia hải ngoại. Đám người Lâm Nguyệt đi theo một lối đi nhỏ hẹp, mờ tối, chỉ đủ cho hai người đi song song về phía trước, mọi người cũng ăn ý cứ tạo thành một cặp làm thành hàng, Minh Hoa tiên tử và Dược phu nhân đi tuốt đăng trước, tiếp theo sát các bà là Lâm tiên tử và Toàn Tuyết, Lâm Nguyệt thì đi hàng thứ ba dính chặt với Bạch Băng, Bạch Mẫu Đơn ở phía sau có trách nhiệm cản đằng sau.
Trong thông đạo tối đen chẳng có tý ánh sáng nào, chợt bên vách đá có từng tiếng nước nhỏ giọt xuống, phát ra tí tích vang rõ, trong không khí tĩnh mịch, bầu không khí bị đè nén vô cùng.
Trong bóng tối, mọi người yên lặng tiến về phía trước, cả tiếng thở cũng vô thức thả nhẹ. Mặt Bạch Băng hơi đỏ, đi sát bên Lâm Nguyệt, trong mắt thỉnh thoảng lóe sáng, hắn không dám dắt tay Lâm Nguyệt, chỉ có thể tận lực dựa sát vào người Lâm Nguyệt, hai tay nắm chặt lại, vì hưng phấn, căng thẳng, đã trở nên ẩm ướt.
Dưới bầu không khí khẩn trương áp bức như thế, lại nửa nén hương nữa qua đi, đột nhiên Minh Hoa tiên tử đi đằng trước dừng bước. Những người khác thấy thế cũng rối rít dừng lại, Lâm tiên tử hỏi, “Minh Hoa tiên tử, có phải đã phát hiện ra cái gì không?”
Minh Hoa tiên tử nhíu mày bảo, “Đằng trước hình như là cong!”
Nghe thấy lời Minh Hoa tiên tử nói, sắc mặt mọi người đều sầm xuống. Từ sau khi phá vỡ cửa cấm trận vào di tích xong, các nàng cứ men theo lối đi này đi vào. Sau nửa canh giờ, thì lại thấy lối đi này cứ quanh đi quẩn lại, lối này không những dài kinh người, hơn nữa còn phức tạp vô cùng, lúc vài canh giờ trước, các nàng còn nhớ đã chuyển không rõ mấy vòng rồi, hiện giờ dù các nàng định muốn ra ngoài chắc rằng cũng khó mà mở lời nổi.
“Minh Hoa tiên tử, ngươi có nghiên cứu chút về trận đạo, không phải chúng ta đã lâm vào trong trận pháp rồi chứ?” Bạch Mẫu Đơn hỏi.
Minh Hoa tiên tử dằn đầu lại, nhìn chút trận bàn trong tay, cuối cùng chậm rãi lắc đầu, bảo, “Không giống trận pháp, bát cấm trận của ta vốn không cảm ứng được chút linh khí không ổn định, nếu là trận pháp sớm đã có cảm ứng rồi”
Lâm nguyệt nghe Minh Hoa tiên tử nói, ánh mắt lóe lên, ngón tay nhỏ vừa động, lát sau cũng bất giác cau mày.
Nàng ở trong tiểu bí cảnh Hoàng Thiên chiếm được truyền thừa trận cấm, với trận đạo mà nói có thể cực kỳ tinh thông, nhưng như Minh Hoa tiên tử nói tới vậy, linh khí chung quanh không ổn, hoàn toàn không cảm ứng được có trận pháp không nữa.
“Có lẽ cũng chẳng có trận pháp gì đâu, chỉ là lối đi này dài hơn mà thôi, chúng ta tiếp tục đi tới xem mục đích tới cùng là thế nào?” Minh Hoa tiên tử suy nghĩ chút nói ra. Mọi người khẽ gật đầu, đồng ý với đề nghị của Minh Hoa tiên tử, đoàn người tiếp tục đi về trước. Sau nửa nén hương, đột nhiên ở phía trước truyền tới một tiếng rắc nhỏ vang lên, trong nháy mắt phát ra tiếng vang, sắc mặt mọi người thay đổi, Minh Hoa tiên tử gấp gáp kêu lên, “Cẩn thận, có cơ quan!”
Giọng Minh Hoa vừa xong, ngay sau đó có tiếng xèo xèo truyền đến, phía trước không biết như thế nào, một trận tên màu đen bắn như mưa ra.
Biến cố bất thình lình khiến mọi người trong nháy mắt như chìm trong hỗn loạn, Dược phu nhân đi đằng trước không kịp tránh bả vai bị mấy mũi tên đen bắn trúng, còn những người khác phản ứng nhanh đánh mạnh về phía trước, dựa sát vào vách tường lợi dụng pháp khí ngăn làn tên mưa đen lại.
Phản ứng Lâm Nguyệt cực nhanh, gần như Minh Hoa tiên tử mở miệng trong nháy mắt, mũi chân điểm nhẹ, nhanh nhẹn nhảy sang một bên, còn Bạch Băng đứng cạnh thì sợ ngây người đứng tại chỗ không nhúc nhích.