Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

Chương 120: Tuyệt Sắc (3)





Một phút sau, đợi An Tử Dạ và Tư Duẫn thở phì phò chạy tới, đâu còn thấy bóng Lâm Nguyệt nữa. An Tử Dạ kinh ngạc đứng trên hòn đá, nhìn cả thảm thực vật lộn xộn, trong lòng lại ngập tràn khổ sở và bất lực. Sững sờ khá lâu, mới cất giọng khàn khàn bảo, “Tư sư huynh, huynh nói sau nửa tháng nữa, Lâm sư muội sẽ trở lại thật sao?”
Trong lòng Tư Duẫn cũng chịu không nổi, dung nhan tuyệt mỹ của Lâm Nguyệt lúc trước cứ xoay tròn trong đầu liên tục không đi, tiếc là chỉ nhìn thấy thoáng qua, giai nhân đã không thấy tung tích đâu, sau này không biết có còn cơ hội gặp lại nữa không.
Trong lòng mất mát, nhưng miệng lại an ủi, “Vừa rồi ngươi không nghe thấy sao? Người đó… Hắn đã đồng ý với Lâm sư muội, nửa tháng sau sẽ thả Lâm sư muội tự do, ta nghĩ, tu vi người đó cao thế, nhất định sẽ không nuốt lời, chúng ta về môn phái trước, yên tâm đợi Lâm sư muội trở lại”
“Được, Lâm sư muội nàng ấy nhất định sẽ trở lại” An Tử Dạ mắt mịt mờ nhìn cuối cùng cũng có tia sáng, người cuối cùng mất hồn lại lần nữa chấn động đứng dậy, “Nếu như, nếu nàng thật sự trở lại, ta nhất định sẽ…”
An Tử Dạ định nói tiếp nhưng vẫn không nói ra, song Tư Duẫn lại nghe hiểu ý hắn, trong lòng lại thấy khổ sở, đúng là vẫn không nhịn được hỏi, “An sư đệ, có phải đệ sớm đã biết rõ Lâm sư muội nàng ấy…”

Lời mới nói một nửa, Tư Duẫn lại phát hiện ra mình không cách nào nói tiếp được nữa, hắn biết nói thế nào đây? Chẳng lẽ hỏi An Tử Dạ là ngươi có phải sớm đã biết Lâm sư muội lớn lên trông rất xinh đẹp nên mới không thích Diệp Chân Chân à?
Nói vậy, hắn làm cách nào cũng không nói nên lời, dù lòng rất muốn biết.
Lời Tư Duẫn còn chưa nói hết, nhưng An Tử Dạ cũng không phải kẻ ngốc, hắn sao không hiểu ý Tư Duẫn nói là gì chứ, lập tức cười khổ bảo, “Ta sớm biết rõ Lâm sư muội vốn không phải có bộ dạng như nàng ấy vẫn lộ ra thế, nhưng ta cũng không ngờ được…. thực ra, Tư sư huynh, huynh biết không? Hôm nay ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nàng như vậy đó…”
“Ngươi định nói là ngươi chưa từng thấy nàng, thấy bộ dạng đó của nàng sao?” Tư Duẫn hơi kinh ngạc.
“Vâng” An Tử Dạ cúi đầu đáp lại một câu, lại nói ra, “Huynh cũng thấy rồi đó, nàng bình thường lúc nào cũng…. Lúc nào cũng có bộ dạng thế kia, nàng tự bảo vệ mình, nàng ấy đang sợ… Ta nghĩ, ở Côn Lôn, hiện tại cũng chỉ có mình huynh và ta biết rõ bộ dạng thật sự đó đi, nếu không phải hôm nay…. Với tâm tư kín đáo của nàng ấy, sợ chúng ta nguyện ý cũng không nhìn thấy bộ dáng thật sự của nàng ấy đâu…”
“Không hiểu sau này có còn cơ hội nhìn thấy nữa không…”
Trong lòng Tư Duẫn than nhẹ một câu, lại không nói ra. Hắn không rõ sau này có thể còn được nhìn vị thiếu nữ nghiêng thành tuyệt sắc kia nữa không, nhưng hắn biết rõ, vóc dáng người thiếu nữ ấy đã khắc sâu trong lòng, có muốn quên cũng không quên được.
Thiếu nữ xinh đẹp vô song, như tiên nữ tuyệt sắc như vậy, riêng dung mạo đã khiến hắn kinh diễm rồi, huống chi còn thiện lương thuần khiết vậy nữa.
Đây không thể không nói là một hiểu lầm tốt đẹp, ít nhất chuyện Lâm Nguyệt “xả thân cứu người” thành công đã khiến cho hai người nam phụ của Diệp Khuynh Tuyết trong truyện nhớ mãi không quên với nàng.
Không nói tới trong lòng hai người An Tử Dạ và Tư Duẫn đau khổ tương tư thế nào với Lâm Nguyệt nữa, bên đó Lâm Nguyệt đã được Diêm Sát dẫn tới một tòa phủ đệ cực kỳ xa hoa tráng lệ. Điều càng khiến Lâm Nguyệt thấy bất an trong lòng là, dĩ nhiên ở đây lại là phủ đệ vương gia của mỗi một quốc gia dưới nhân gian.

Nếu như nói, Diêm Sát dẫn nàng tới nhân gian khiến Lâm Nguyệt bất an, như vậy lúc nàng đi theo Diêm Sát vào trong phủ đệ, lại thật sự thấy kinh hãi.
“Gia, cuối cùng ngài đã trở lại rồi…”
“Gia, thiếp thật sự rất nhớ ngài…”
“Gia, sao lâu thế ngài mới trở lại vậy…”
Ba nữ nhân xinh đẹp vô cùng đột nhiên từ trong nhà ào ra, cả đám cứ thế xông thẳng vào lòng Diêm Sát, lúc nhìn thấy Lâm Nguyệt thì trợn mắt há hốc mồm. Để nàng thấy khó hiểu là, mấy nữ nhân này thế mà trang điểm nồng nặc, lại toàn là người phàm, nếu không phải Lâm Nguyệt dùng thần thức quét qua để nhận biết lần nữa, nàng gần như hoài nghi mình có phải đã nhìn nhầm rồi không.
Một nam nhân vô cùng mạnh mẽ, tu vi sâu không lường được, bên cạnh sao lại có nhiều thị thiếp người phàm đến vậy chứ? Đến cùng là trong não bị chập mạch ở đâu rồi? tu sĩ thì sao có thể để ý tới nữ tử phàm trần chứ? Quả thật không thể tưởng tượng nổi!
Nếu không tận mắt thấy, Lâm Nguyệt có chết cũng không dám tin những nữ tử phàm trần này thế mà lại là toàn bộ nữ nhân của Diêm Sát. Nên biết tuổi thọ của tu sĩ khác xa người phàm rất nhiều, người phàm chỉ có tuổi thọ ngắn ngủn trong trăm năm, tuổi thanh xuân xinh đẹp có thể duy trì tối đa chừng mười năm, hơn mười năm thời gian với tu sĩ mà nói, chẳng qua chỉ trong chớp mắt, nàng thật không cách nào tưởng tượng nổi, một lần đóng quan đi ra ngoài, lại thấy người vốn xinh đẹp như hoa như ngọc bên gối mình biến thành bà già cả, mặt mũi ngập tràn nếp nhăn thì có cảm giác gì nữa.
Vì thế, nàng sau khi kinh hãi lại có một ý nghĩ, đó là khẩu vị của Diêm SÁt không giống người thường.
“Thế nào? Có phải không nghĩ ra, vì sao bên cạnh ta lại có những nữ nhân này chứ?”
Giọng Diêm SÁt lãnh đạm vang lên bên tai, Lâm Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn hắn, đã thấy đối phương như không nhìn nàng, mà đang vui vẻ trêu chọc những nữ nhân kia, mà mấy nữ nhân đó vẻ mặt vui sướng phụ theo Diêm Sát, với mấy lời Diêm Sát nói cũng không phản ứng tý nào, rõ ràng vừa rồi Diêm Sát dùng thuật truyền âm nói chuyện, ngoài nàng ra chẳng có ai nghe thấy cả.

“Ngài dẫn ta tới đây làm gì?” Lâm Nguyệt cũng hỏi dạng truyền âm như thế. Hắn vì sao lại dây dưa với những nữ tử phàm trần này liên quan gì tới nàng chứ? Nàng muốn biết chính là, tại sao lại dẫn nàng tới đây, linh khí phàm giới rất mỏng, tới chỗ tu luyện thế này quả thật là lãng phí thời gian.
“Bổn tọa tới đây, ngươi dĩ nhiên là phải theo bổn tọa tới rồi, thế nào, ngươi có ý kiến hả?”
Đương nhiên là có ý kiến rồi, nếu được nàng có phải cách hắn thật xa, tốt nhất là cả đời chết cũng không gặp không nhỉ?
Trong lòng Lâm Nguyệt tức giận nhưng trên mặt thì lại đờ đẫn, lạnh lùng thốt lên, “Không có ý kiến”
Diêm Sát cười khẽ, nói thản nhiên, “Nếu đã không có ý kiến, vậy ngươi ở chỗ này an phận làm tỳ nữ cho bổn tọa xong trong nửa tháng đi!”
An phận ư? Nếu nàng đã đồng ý, dĩ nhiên sẽ an phận rồi, huống chi ở nhân gian này, chẳng lẽ nàng còn có thể sợ những kẻ phàm tục này sao?
Trong lòng Lâm Nguyệt oán thầm, nhưng không nói nữa, mà nàng đang cho rằng Diêm Sát không nói chuyện, lại nghe thấy Diêm Sát nói ra, “Vật nhỏ, bổn tọa cũng không phải kẻ ăn no rỗi hơi trêu ngươi, thế gian lịch tâm, mặc dù ngươi có tư chất có vẻ khá lắm rồi, song công pháp lên quá nhanh, chẳng trải qua thí luyện, tâm tình đã có sơ hở, nếu không phải muốn sau này nảy sinh tâm ma, thì an tâm ở đây lịch luyện cho xong đi…”