“Yên tâm đi, không quên đâu” Tư Mặc Ly đưa ánh mắt lạnh lẽo rời khỏi người Lâm Nguyệt, thoáng lộ ra nụ cười sủng ái nhẹ nhàng.
Nhìn hai người rúc sát vào nhau đi lên lầu, con mắt Lâm Nguyệt chợt lóe lên rùng mình, đang định xoay người rời khỏi linh khí phường, lại nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, “Lâm sư muội”
Lâm Nguyệt nghiêng đầu nhìn lại, đã thấy ngoài cửa lớn linh khí phường có một thiếu niên mặc bộ tím nhanh nhẹn tiến vào, giờ phút này hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng.
“An sư huynh? Sao huynh lại tới đây vậy?” Lâm Nguyệt thấy người tới thì cảm thấy rất lạ kỳ, nhưng nhanh chóng trấn định, hỏi nhạt.
Người tới là đệ tử Côn Lôn thân truyền An Tử Dạ, nói tới, vị An Tử Dạ là nàng nửa năm qua thấy mà không hiểu rõ, trước lúc bế quan nàng có gặp mặt an Tử Dạ vài lần, lần nào cũng nhàn nhạt, hai người cũng không có giao tình gì, nhưng trong nửa năm nàng xuất quan, người liên lạc nhiều với nàng ngoài Diệp Phàm ra thì chính là vị An Tử Dạ này.
Quan hệ giữa Diệp Phàm và nàng rất tốt, hắn và mình có liên lạc, Lâm Nguyệt cũng không rõ kỳ lạ, nhưng an Tử Dạ là đệ tử thân truyền cao cao tại thượng của Côn Lôn nội môn, với từng cử chỉ hành động của nàng quan tâm thế, thật quá mức khác thường.
Lâm Nguyệt vẫn không muốn biết An Tử Dạ đến cùng cần gì, nàng chỉ là một đệ tử ngoại môn nho nhỏ, có đáng gì để cho hắn chú ý đâu.
“Lâm sư muội, người mới rồi là Diệp Khuynh tuyết sao? Tại sao nàng ấy lại gây khó dễ cho muội vậy/”
Anh tử Dạ nhìn Lâm Nguyệt thanh lạnh trước mắt, trong lòng hơi mâu thuẫn. Thực ra hắn có cảm giác kỳ lạ với Lâm Nguyệt, mấy năm nay hắn liên tục không quên được ở phái phường thị mấy năm đó, cô gái nhỏ ấy trong nháy mắt tươi cười tuyệt mỹ, hắn không hiểu rõ mình rốt cuộc là bỏ hay không bỏ được cô gái nhỏ kia năm đó, hay không bỏ được tiểu sư muội lôi thôi trước mắt này nữa.
Hắn liên tục không hiểu vì cái gì mà Lâm Nguyệt lúc nào cũng thích có bộ dạng lôi thôi lếch thếch như thế, nhưng càng là thế, hắn lại càng không kìm được tới gần nàng, muốn hiểu rõ nàng. Tiếc là Lâm Nguyệt dường như cũng không thích hắn tới gần, vẫn lãnh đạm với hắn, cứ duy trì quan hệ sư muội bình thường.
‘Không có gì, Diệp sư tỷ có chút hiểu lầm muội chút thôi!” Lâm Nguyệt không muốn nói nhiều, chỉ thản nhiên bảo, “An sư huynh, muội phải đi rồi, tạm biệt”
Nói xong, Lâm Nguyệt cũng không đợi An Tử Dạ đáp lại đã đi thẳng ra ngoài.
“Đợi chút, Lâm sư muội, ta và muội đi cùng nhé” An Tử Dạ bước nhanh đi theo. Đối phương nói thẳng là muốn cùng một chỗ với nàng, Lâm Nguyệt đành bất đắc dĩ đồng ý. Thực ra nàng tuyệt đối không thích ở cùng một chỗ với An Tử Dạ, bởi nàng không rõ an Tử Dạ có tâm tư gì với nàng. Chẳng qua mọi người đều là đồng môn, đối phương vừa rồi cũng không có ác ý, nàng cũng không tiện cự tuyệt.
“Lâm sư muội, ta nói là thật” An Tử Dạ thấy Lâm Nguyệt hơi cự tuyệt bất mãn với mình, hắn thực ra rất quan tâm tới vị sư muội này, cũng không cho ai biết mình có tâm tư khác, vì cái gì Lâm Nguyệt cứ nhất định phải cách người ta ngàn dặm vậy?
“An sư huynh” Lâm Nguyệt dừng bước, ngẩng đầu lặng nhìn An Tử Dạ, lát sau, mới cất lời nhàn nhạt nói, “An sư huynh, muội là đệ tử ngoại môn, muội chỉ muốn được tu luyện yên tĩnh trong cửa mà thôi”