Trong lòng Lâm Nguyệt suy nghĩ, dần có một quyết định tương đối. Diệp Khuynh Tuyết là nữ chính, số mệnh nghịch thiên, nếu nàng cái gì cũng không làm, cuối cùng người chết nhất định là nàng, lấy tính cách Diệp Khuynh tuyết, sau khi trở mặt với nàng, sau này vốn sẽ không bỏ qua cho nàng, chỉ đợi sau này Diệp Khuynh tuyết mạnh lên sẽ đối phó với nàng, chẳng bằng làm trước là thượng sách, ít nhất ra tay cướp cơ duyên sớm chút, có thể làm chậm chút Diệp Khuynh Tuyết lớn mạnh thêm!
Nói thì làm ngay, Lâm Nguyệt là người vốn nếu đã quyết định chuyện gì thì không cần do dự nữa.
Thành La Châu cấm bay trên không, nhưng cũng không phải không cho dùng thuật khinh thân, vì thế Lâm Nguyệt không chút do dự lựa chọn được phương hướng, lao thẳng tới Nguyệt Bảo Lâu.
Trong thành La Châu phần đông tu sĩ đều ở phía thành Tây là nơi phố phường phồn hoa đô hội nhất Thành La Châu, trên đường phố người đi đông đúc ồn ào mãi.
Lâm Nguyệt rất cẩn thận, sợ mình vội vàng quá mức khiến người khác chú ý tới, lúc đi được một nửa đường, sắp tới mục đích cần thì vội vàng đi chậm hơn, thong thả đi dạo trên ngã tư đường.
Hôm nay nàng cũng không mặc quần áo đệ tử côn Lôn ngoại môn, dù sao khối chiêu bài Côn Lôn ở La châu này quá chói mắt, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn, vì thế lúc ở trên đường, nàng cố tình nghe theo đề nghị của Trần Tử Đan, đổi một bộ quần áo màu xám vô cùng bình thường, cả người thoạt nhìn không thu hút gì cả.
Đương nhiên, Trần Tử Đan thì làm ngược lại nàng, sở dĩ Trần Tử Đan đề nghị đổi y phục, chẳng qua chỉ muốn thỏa mãn lòng hư vinh của mình mà thôi nên bất kể là Dương Hoa Lan, hay Trần Tử Đan lúc thay quần áo thì thay loại váy áo dài tha thướt là lượt.
Mặc kệ đám người Trần Tử Đan làm gì, Lâm Nguyệt tự có tính toán riêng, nàng thay y phục, chẳng qua không muốn bại lộ mình là thân phận đệ tử Côn Lôn mà thôi, chẳng may xảy ra chuyện gì ở thành La Châu, sau này trở về Côn Lôn, người khác cũng không tìm tới tận cửa được.
Lâm Nguyệt đi thong thả trên ngã tư đường, vừa đi vừa nhìn, sau khi đi vào gần Bảo Nguyệt Lâu, thì cẩn thận nhìn xung quanh một lượt.
Quanh Bảo Nguyệt Lâu có không ít tu sĩ bày bán hàng quán, trên mặt đất bày la liệt các loại đồ linh tinh, Lâm Nguyệt vừa nhìn cũng không dừng lại, như không thèm đếm xỉa tới, song vẫn cẩn thận quan sát mục tiêu khả nghi.
Rất nhanh, nàng đã đem khóa mục tiêu trên một lão đầu không tu, ăn mặc rách rưới, đang ngồi chán nản.
Lão đầu này thoạt nhìn mặt mũi đầy nếp nhăn, râu ria bụi bặm, mặc một bộ y phục bẩn đến mức chẳng nhìn ra cái gì ngồi khép hờ mắt sau một gian hàng, nhìn hờ hững, nhưng ở trước mặt ông ta là gian hàng, lại được bày ngổn ngang các loại đồ, có đan dược, linh phù, thảo dược, thậm chí còn có rất nhiều thứ kỳ lạ cổ quái nữa.
Lâm Nguyệt giả vờ lơ đãng đến gian hàng, mắt nhìn lướt qua các đồ trên đất, sau đó ngồi xổm xuống, lựa lựa chọn chọn.
“Tiên tử thích gì cứ việc chọn, đồ lão phu thứ nào cũng tốt cả!” Lão già đang chán nản chợt tỉnh táo hẳn lên, cười híp mắt gọi Lâm Nguyệt.
“Có đồ tốt thì ông đã sớm giấu đi rồi còn gì, sao còn để đây nữa? Lý lão đầu, ông cũng đừng có lừa tiểu cô nương người ta chứ!” Lâm Nguyệt vẫn không nói gì, người đàn ông trung tuổi ở gian bên cạnh cười lạnh nói, “Tiểu tiên tử, lão già này giỏi nhất là gạt người đó, ngươi đừng có trúng kế lão nha, tới xem chỗ ta chút đi, đảm bảo khiến ngươi hài lòng”
“Chu mập, lão đừng nói vô liêm sỉ thế chứ? Người bị ngươi lừa còn ít sao? Lại còn giả bộ làm người tốt ở đây! Tiên tử, ngươi đừng có nghe lão nói, lão ấy mới là người lừa người ta nhất đó!” Thấy người trung niên chẳng kiêng nể gì cướp trắng chuyện làm ăn của mình, lão già chán nản tức giận, nhảy dựng lên thở hổn hển giận dữ nói.