Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ

Chương 74




Thẩm Vi Vi bị Cô Thiếu Ngu đưa đi, vẻ mặt có vẻ hoảng hốt. Cô Thiếu Ngu ngồi bên cạnh cô ta nói mấy câu nhưng cũng chẳng thể khiến Thẩm Vi Vi chú ý.

“Vi Vi.”

Thẩm Vi Vi hoàn hồn, nhìn Cô Thiếu Ngu không chớp mắt, miễn cưỡng nở nụ cười, hỏi:

“Làm sao vậy?”

Cô Thiếu Ngu nhìn cô ta, ánh mắ nặng nề:

“Những gì anh vừa nói em không nghe thấy à?”

“Xin lỗi, ban nãy em thất thần.”

Cô Thiếu Ngu thở dài, hỏi:

“Là bởi vì Lục Lệ Đình à?”

Thẩm Vi Vi trầm mặc.

“Anh biết em ở bên anh ta nhiều năm, anh cũng biết tình cảm em dành cho anh ta. Vi Vi… Anh biết những việc anh làm là đê tiện, nhưng em có thể cho anh một cơ hội để theo đuổi em được không? Em tin anh, anh sẽ đối xử thật tốt với em. Sẽ… Sẽ còn đối tốt hơn là Lục Lệ Đình, anh thề!”

Cô Thiếu Ngu giơ tay phải lên thề, lại bị Thẩm Vi Vi giữ lại,

“Đừng nói nữa.”

Cô Thiếu Ngu nóng nảy nói:

“Vi Vi, em đừng thấy trước đây anh chỉ biết ra ra vào vào hộp đêm, nhưng từ khi gặp em, anh đã thay đổi bản thân rồi. Hơn nữa gần đây anh đã bắt đầu đi làm ở công ty, ông nội khen anh có tiến bộ. Em tin anh đi, anh sẽ cho em một cuộc sống tốt, cho em những gì em muốn, sẽ không để em phải chịu khổ, phải chịu uất ức, vì em anh sẽ cố gắng mà!”

Thẩm Vi Vi cảm động nhìn anh ta, nhưng vẫn còn do dự:

“Nhưng mà… Không được, tuyệt đối không thể được! Em mới chia tay với Lục Lệ Đình, sao có thể… Thiếu Ngu, cảm ơn anh thích em, nhưng em xin lỗi, em thật sự không thể làm như vậy.”

“Như em đã nói đó, em đã chia tay Lục Lệ Đình rồi, bây giờ em tự do, có thể tự do chọn bạn trai, tại sao lại không thể ở bên anh? Hay là em cho rằng anh không học vấn, không nghề nghiệp, kém cỏi hơn Lục Lệ Đình nên không xứng với em?”

Thẩm Vi Vi vội vàng nói:

“Anh đừng nghĩ nhiều, em không nghĩ như vậy!”

“Nếu em không nghĩ như vậy thì có thể cho anh một cơ hội để chăm sóc em không? Anh thật sự không muốn nhìn thấy em bị người ta gây khó dễ. Giới giải trí là mục tiêu của em, em cũng biết nó rất hỗn loạn. Tuy rằng anh kém cỏi hơn Lục Lệ Hành về quyền thế, về tài nguyên mà anh ấy cho Kỷ Khanh Khanh. Nhưng anh sẽ dùng hết năng lực của mình, giúp em có vị trí vững vàng trong giới giải trí, không để người khác làm khó em.”

Vẻ mặt Thẩm Vi Vi lộ vẻ khó khăn, như là bị ép đến đường cùng, lại phải đối mặt với nó một cách bất lực, lúc này muốn có một cơ hội để thở phào:

“Anh cho em thời gian cẩn thận suy nghĩ được không?”

Vẻ mặt Cô Thiếu Ngu lộ vẻ vui mừng, anh ta biết, Vi Vi động lòng rồi.

Anh ta chủ động nắm lấy tay của Thẩm Vi Vi, nhưng lần này, Thẩm Vi Vi không có từ chối.

Cô Thiếu Ngu mỉm cười, anh ta có sự tin tưởng cũng như kiên nhẫn, sẽ có một ngày Vi Vi chấp nhận anh ta!

Người quay phim và nhân viên của chương trình đi tới đó, Cô Thiếu Ngu cười nói:

“Anh chờ em.”

Chương trình vẫn tiếp tục như cũ, phát sóng trực tiếp bị gián đoạn gần nửa tiếng đồng hồ. Trước khi phát sóng bị cắt, người xem cũng đã nhìn thấy mặt của Lục Lệ Đình. Sau khi phát sóng trực tiếp bị cắt thì chương trình cũng đã giải thích. Nhưng vẫn không ít người phỏng đoán nguyên nhân tại sao lại bị cắt giữa đường như vậy.

Cơ mà cũng không biết người ở đâu lại nhận ra Lục Lệ Đình, hơn nữa còn tìm ra được ảnh chụp của Lục Lệ Đình và Thẩm Vi Vi trước đây bị đám chó săn chụp.

Thẩm Vi Vi có bạn trai từ xưa đến nay vẫn là tin đồn vô căn cứ. Đối với chuyện này, Thẩm Vi Vi vẫn luôn duy trì sự im lặng, thái độ vô cùng sâu xa, không biết là do cam chịu hay là khinh thường tin tức giả này nữa.

Nhưng mà sự xuất hiện của Lục Lệ Đình ở phòng phát trực tiếp, thêm cả ảnh chụp do phóng viên chụp được trước đây khiến cho phần bình luận ở phòng phát trực tiếp có chút sôi động.

@ Kéo một bàn tay: Trước khi phát sóng trực tiếp bị cắt đứt, người tiến vào phòng VIP kia ý, nếu như tôi không nhìn lầm thì hình như đó là bạn trai của Thẩm Vi Vi.

@ Mang Mang không ăn dưa: bạn trai của Thẩm Vi Vi? Lầu trên biết kiểu gì thế?

@ Kéo một bàn tay: từ bé đến lớn tôi luôn có ấn tượng với những người đẹp trai, tôi đi tìm ảnh chụp đã.

@ Kéo một bàn tay: Tìm được rồi! Trước đây có một tài khoản marketing đã đăng ảnh chụp của người đàn ông này với Thẩm Vi Vi. Nếu muốn đọc thì vào “liên kết Weibo” này nhé.

@ Trứng Trứng thông minh tuyệt đỉnh: Đệch mọe! Đây không phải là bạn trai của Thẩm Vi Vi à? Bạn bè bình thường mà ôm ôm ấp ấp được á? Có bạn trai rồi mà còn tham gia chương trình yêu đương được? Thẩm Vi Vi vội vã muốn nổi như thế à?

@ Bơ có lạc rồi: Cho nên phòng phát trực tiếp bị gián đoạn là do bạn trai thật của Thẩm Vi Vi đến hả? Ăn dưa!

@ Garfield thầm thì: Cho nên!!! Bạn trai giả của Thẩm Vi Vi và bạn trai thật của Thẩm Vi Vi có đánh nhau không?

@ Tám bé gà: Nói như vậy có nghĩa là Thẩm Vi Vi có bạn trai ngoài đời thật? Cô ta có bạn trai rồi sao còn tham gia chương trình này thế?

@ Hẹn hò trực tuyến với tổng giám đốc: Bỗng nhiên cảm thấy Thẩm Vi Vi thật giống gái gọi ấy! Rõ ràng đã có bạn trai rồi mà còn tham gia loại chương trình này. Cô ta có suy nghĩ đến cảm nhận của bạn trai mình không thế?

@ Mèo đại vương: Chỉ có một mình tôi thấy Thẩm Vi Vi giống “bạch liên hoa*” à? Nhìn khuôn mặt cũng cảm thấy… Chán ghét không nói nên lời. Quả nhiên là giống gái gọi. Đáng tiếc không thấy cảnh hai người bạn trai của Thẩm Vi Vi đánh nhau.

[*Bạch liên hoa: Những cô nàng thích tỏ ra ngây thơ, vô tội nhưng thực chất chẳng tử tế gì.]

@ Hừ hừ hừ hừ hừ: Khá là tò mò một chuyện, đó là bạn trai Thẩm Vi Vi sẽ đồng ý cho cô ta tham gia chương trình này à? Thích Thẩm Vi Vi như vậy sao? Mình bị đội nón xanh cũng không ngại à?

Tất nhiên những bình luận ấy không gây sóng gió gì nhiều. Phát sóng trực tiếp bắt đầu lại một lần nữa. Mọi người lại bị gây chú ý bởi cảnh quay trong màn hình.

Nhưng chuyện này cũng đã chôn xuống một quả bom hẹn giờ.

Trong màn hình của phòng phát trực tiếp, Kỷ Khanh Khanh và Lục Lệ Hành vẫn vô cùng vui vẻ đi dạo ở thành phố này.

Tuy rằng trên đường đi bị hai người Thẩm Vi Vi và Cô Thiếu Ngu quấy rầy, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạnh của Kỷ Khanh Khanh. Cô vẫn mặc quần áo của Lục Lệ Hành, ở bên cạnh Lục Lệ Hành, tâm trạng cô đặc biệt vui vẻ.

Khóe miệng khẽ cong, khóe mắt không hề hạ xuống, đôi mắt long lanh biết cười như một vầng trăng non.

Ở thành phố này có thể đi tham quan một chút, túi lớn túi nhỏ mua không ít đồ ăn vặt đều do trợ lý cầm cho. Kỷ Khanh Khanh đi đôi giày cao gót năm cm, đi cả một buổi sáng nên có chút mệt, gót chân và mắt cá chân có chút đau.

Tìm được một nhà hàng để ăn bữa trưa, Kỷ Khanh Khanh nhân lúc này xoa xoa mắt cá chân, không khỏi cảm thán rằng đi dạo phố cũng thật mệt mỏi, sau này vẫn nên học tập dì Bùi, để cửa hàng mang đến nhà là được.

Lục Lệ Hành nhìn thấy hành động nhỏ của cô, sau đó cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn. Không lâu sau, trợ lý mang một đôi giày đế bằng đến. Lục Lệ Hành mở hộp giày ra, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Kỷ Khanh Khanh, đưa tay nắm lấy chân của cô.

Kỷ Khanh Khanh giật mình, trái tim run nhẹ, theo bản năng rút chân lại, ngón chân trắng nõn xấu hổ cuộn lại, mắt nhìn bốn phía, thấp giọng nói:

“Anh làm gì thế?

Anh cởi giày cao gót trên chân của Kỷ Khanh Khanh ra, sau đó thay đôi giày đế bằng mà trợ lý mới mang đến. Nhìn mắt cá chân của cô có chút hồng hồng nhưng không có sưng lên, có lẽ cũng không bị nặng lắm.

“Thay giày cho em.”

Lục Lệ Hành ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đã đỏ bừng của cô, cười nói:

“Chắc em cũng mệt rồi, ăn cơm xong thì chúng ta trở về.”

Đi giày xong rồi, Lục Lệ Hành buông lỏng tay, Kỷ Khanh Khanh vội vàng rụt chân lại. Khi bàn tay thô to của Lục Lệ Hành chạm vào cẳng chân mềm mại của cô như là tra tấn. Dường như độ ấm của lòng bàn tay tăng thêm mấy độ, cảm giác nóng rực vẫn lưu luyến ở chân cô, muốn quên cũng không quên được.

Kỷ Khanh Khanh không để Lục Lệ Hành đi chiếc giày còn lại cho mình. Cô lập tức cởi giày cao gót, giành lấy chiếc giày đế bằng mà Lục Lệ Hành vừa lấy ra rồi đi lên chân.

Anh đường đường là một ông chủ của tập đoàn lớn, sao có thể trước mặt mọi người mà ngồi xổm xuống để đi giày cho em được? Kỷ Khanh Khanh vô cùng xấu hổ, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy tai cô đỏ bừng, chỉ biết cúi đầu ăn cơm.

Nhà hàng ở đây nổi tiếng là nơi ngắm cảnh đẹp, tầm nhìn không sót một thứ gì, có thể quan sát toàn bộ thành phố xinh đẹp ở nơi này.

Một quảng cáo đang được phát trên màn hình quảng cáo LED ở tòa nhà đối diện.

Là quảng cáo của chương trình《 Chúng Ta Hẹn Hò Đi 》

Quảng cáo ở đối diện tầm mắt của Lục Lệ Hành, anh vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy.

Thật ra quảng cáo kia cũng không có gì, nhưng thú khiến Lục Lệ Hành chú ý lại là cái thứ hai.

《 Chúng Ta Hẹn Hò Đi 》 kéo đến ba đại ngôn, một là sữa bò nguyên chất, một là chocolate, còn một cái nữa là nhãn hiệu ô tô.

Ba đại ngôn này rất phù hợp với chương trình, nhưng không may mắn là, tài trợ chocolate kia lại là quảng cáo mà Kỷ Khanh Khanh quay cùng Lộ Dao trước đây.

Đây là khái niệm gì nhỉ?

Đại khái là sau khi chương trình《 Chúng Ta Hẹn Hò Đi 》phát sóng thì đoạn kết thúc trước khi chuyển sang quảng cáo cũng là hai câu “ngọt không?” và “không bằng em” của Lộ Dao và Kỷ Khanh Khanh, đều xuất hiện trên TV.

Thậm chí, trước khi kết thúc cũng có thể thấy Kỷ Khanh Khanh và Lộ Dao nói “ngọt không?”.

Lục Lệ Hành bình tĩnh lại, làm như không thấy quảng cáo ngọt ngào thân mật của Lộ Dao và Kỷ Khanh Khanh mà ăn xong bữa trưa.

Sau khi về khách sạn, Lục Lệ Hành để Kỷ Khanh Khanh ở lại khách sạn nghỉ ngơi, còn mình thì đến phòng làm việc của chương trình tìm đạo diễn Vương. Vậy mà người lại không có ở đây, nghe nói là đã đi ra ngoài rồi.

Lục Lệ Hành cũng không vội, anh ngồi ở đó đợi.

Khoảng hơn nửa tiếng sau, đạo diễn Vương khoan thai tới muộn, vẻ mặt hối lỗi:

“Ngại quá, tổng giám đốc Lục, tôi có chút việc nên đến muộn, nghe nói ngài tìm tôi? Có việc gì vậy?”

Lục Lệ Hành mời đạo diễn Vương ngồi xuống rồi mới nói:

“Tôi đến là để nói về chuyện quảng cáo của chương trình.”

Anh đặt một xấp văn kiện xuống trước mặt đạo diễn Vương, rồi dựa vào ghế, nói:

“Trong chương trình này, tôi và Khanh Khanh là một cắp, thế nhưng ông lại để quảng cáo là đại ngôn chocolate của Khanh Khanh và Lộ Dao. Đạo diễn Vương, ông thấy như vậy thích hợp không?”

Đạo diễn Vương ngẩn người, nói:

“Cũng… Cũng quá là không thích hợp.”

“Nếu đạo diễn Vương có chuyện khó xử thì cứ nói với tôi. Tôi vẫn rất tin tưởng chương trình này của ông.”

Đạo diễn Vương hiểu ý, mỉm cười.

Hai người nói chuyện trong phòng họp gần một tiếng, sau đó Lục Lệ Hành mới về khách sạn.

Kỷ Khanh Khanh nghe được tiếng động, đi ra khỏi phòng ngủ, hỏi:

“Anh đi đâu thế?”

Lục Lệ Hành cởi áo khoác, làm như không có việc gì, trả lời:

“Trần Thư Diệc và đạo diễn Vương nói chuyện về quảng cáo của nhà tài trợ, anh đến đấy tìm hiểu một chút.”

“Quảng cáo của nhà tài trợ? Không phải đã xác định rồi à?”

Kỷ Khanh Khanh nhận lấy tây trang anh vừa cởi ra, nghi hoặc hỏi.

Lục Lệ Hành gật đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ, nói:

“Anh cũng không ngờ là Trần Thư Diệc ép đạo diễn Vương phá vỡ hợp đồng, nhưng mà không sao, đã xử lý xong xuôi rồi.”

“Phá vỡ hợp đồng? Hủy quảng cáo nào thế?”

Lục Lệ Hành trả lời:

“Hình như là quảng cáo của em với Lộ Dao, còn chi tiết như nào thì anh cũng không rõ nữa.”

Vừa dứt lời, cửa nhà vệ sinh mở ra.

Trần Thư Diệc đi ra khỏi nhà vệ sinh, vẻ mặt “một lời khó nói hết” nhìn Lục Lệ Hành, thất vọng nói:

“Anh em như tay chân, phụ nữ  như quần áo. Bây giờ cậu thà chặt đứt tay chân nhưng nhất quyết không muốn cởi chuồng, là ý này đúng không?”