"Tiểu tử thúi, em gái con đi chơi với bạn của con bé con truy như vậy làm gì? Nếu vậy, con đâu phải đến gặp bà đúng không?"
Giản Vũ Tiệp đột nhiên như một quả bóng xì hơi, nghẹn một bụng nghi vấn, ngồi trở về.
Anh ấy không nói rằng anh ấy không đến gặp bà mình..
Anh chỉ muốn nhìn thấy Nhất Lăng muội muội nhiều hơn..
Nhất Lăng muội muội đã tặng cho anh ấy một chiếc áo len, anh ấy vẫn chưa nói lời cảm ơn với cô ấy!
Cuối cùng Giản Thư Hình không nhịn được nữa, "Mẹ, Tiểu Lăng đâu rồi? Con bé sống ở đây mấy ngày rồi, đã quen chưa? Hôm nay chúng con đến đây là để gặp con bé."
Có vẻ như Giản Thư Hình bọn họ đã thuyết phục Giản Duẫn Náo, vì vậy họ hỏi về Giản Nhất Lăng trước mặt Giản Duẫn Náo vào lúc này, cũng không khơi dậy sự tức giận hay phản cảm của anh ta.
Đây nên được coi là một sự phát triển tốt, phải không? Giản lão phu nhân tự nghĩ.
Trên thực tế, sự thuyết phục và khuyên bảo của gia đình chiếm một phần nhỏ, một phần lớn hơn là do tiến triển của việc phẫu thuật.
Giản lão phu nhân lại chậm rãi đáp, "Cũng khá quen rồi, đừng lo, bà già tôi chăm cháu rất giỏi, không thấy ba anh em các con đều lớn lên khỏe mạnh sao?"
Giản lão phu nhân không cố ý chua ngoa. Ở một mức độ nào đó, bà cũng muốn để hai vợ chồng không phải lo lắng cho cả hai đầu, lúc đó cả hai đều không lo được.
Nhìn sắc mặt của Ôn Noãn, hình như mấy ngày nay rồi ngủ không ngon, làm mẹ chồng con dâu cũng gần 30 năm rồi, lần đầu tiên bà thấy cô ấy như vậy.
"Mẹ, con không có ý đó, tất nhiên chúng con biết rằng mẹ có thể chăm sóc cho Tiểu Lăng." Giản Thư Hình nói.
"Được, được rồi, con bé sẽ về sớm thôi, hôm nay chúng ta ăn BBQ, con bé đi mua nguyên liệu." Giản lão phu nhân không tiếp tục úp úp mở mở nữa.
Giản Vũ Tiệp có chút tò mò, "Bà nội, sao bà lại nghĩ đến việc tổ chức tiệc nướng BBQ? Ông bà trông không giống những người thích tiệc nướng ngoài trời."
"Sao vậy? Bà của con không được phép thử món mới sao?" Giản lão phu nhân khiến Giản Vũ Tiệp không nói gì.
Trong ba đứa cháu trai trước mặt, chỉ có Giản Vũ Tiệp là có thể chịu được sự trêu chọc của bà.
"Bà nội, con không phải, con không, đừng oan uổng con." Giản Vũ Tiệp phủ nhận ba lần.
"Được rồi, Vu Hi, bên cạnh nhà gợi ý. Giản và Vu là hai đại gia tộc, nhưng gặp nhau cũng không có mấy người, ăn cơm cũng không thấy thú vị. Vì vậy Vu Hi đề nghị tổ chức tiệc BBQ, để nhà náo nhiệt một chút. Bà và ông nội con cảm thấy cũng rất tốt, để bọn người trẻ tuổi vui chơi chút cũng hay.
Vì vậy, vừa rồi Giản lão phu nhân đề cập đến trước đó người bạn của Giản Nhất Lăng chính là Vu Hi, Giản Nhất Lăng và Vu Hi đã đi mua nguyên liệu tươi rồi.
Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Lão phu nhân đang nói thì Giản Nhất Lăng quay về, sau lưng còn có hai nam nhân.
Một người mặc trang phục giản dị sáng màu, người kia mặc áo sơ mi đen với quần xám đậm.
Một người là Vu Hi và người kia là Địch Quân Thịnh.
Giản Nhất Lăng hai tay không, hai người đàn ông phía sau đang xách đồ trên tay.
Không ngạc nhiên khi thấy Vu Hi, nhưng mọi người trong phòng hơi ngạc nhiên khi thấy Địch Quân Thịnh.
Có thể Giản lão phu nhân cũng không biết rằng Địch Quân Thịnh đã đi cùng cô.
Nhưng lúc này đối với gia đình của Giản Thư Hình, người ta chú ý nhiều hơn đến Giản Nhất Lăng vừa bước vào cửa.
Trong bối cảnh là hai người đàn ông cao 1, 8m phía sau, cô trông vô cùng nhỏ nhắn.
Khuôn mặt trẻ thơ, đôi mắt trong veo, nhìn không ra hỉ nộ ái ố.
Giống như khi đến bệnh viện thăm Giản Duẫn Náo, làm người ta nhìn không ra cảm xúc, trầm mặc lại bình tĩnh.