Giản Duẫn Náo nhìn lên và thấy chiếc áo len của Giản Vũ Tiệp.
Rất quen thuộc, anh quay đầu lại và nhìn anh trai mình.
Người ta thấy rằng chiếc áo len hai người mặc giống hệt nhau về kiểu dáng, nhưng màu sắc lại khác nhau.
Không có gì ngạc nhiên khi hai người họ có cùng một phong cách, nhưng chiếc áo len trên người anh cả là do Thi Vận tự tay đan nên đó là lý do mà Giản Vũ Tiệp không nên mặc một chiếc áo len như vậy.
Giản Vũ Tiệp cũng liếc nhìn Giản Duẫn Náo và tay của anh ta, không chủ động chào anh ta.
Bởi vì trước đó anh đã nghe Kỷ Minh nói rằng Giản Duẫn Náo nói rằng chính Nhất Lăng muội muội đã đẩy anh xuống cầu thang và làm anh bị thương ở tay.
Nếu không phải Kỷ Minh đã nói dối, thì Giản Duẫn Náo đã nói dối.
Vì vậy, Giản Vũ Tiệp bây giờ có một số ý kiến về Giản Duẫn Náo.
Giản Vũ Tiệp cũng để ý đến chiếc áo len của Giản Duẫn Thừa, cùng kiểu với anh ấy.
Không nghi ngờ gì nữa, nó cũng được tặng bởi Nhất Lăng muội muội.
Món quà này của anh không phải là duy nhất, có chút buồn nho nhỏ..
Đương nhiên chỉ là một chút cảm giác mất mát, vẫn không thể che giấu được niềm vui khi nhận được quà từ Giản Nhất Lăng.
Sáu người vào nhà cũ cùng một lúc.
Lão phu nhân thấy nhiều người vào cùng một lúc, liền cười trêu, "Hôm nay có gió gì vậy, làm sao mà thổi được cả một đám người cùng tới nhà ta?"
Hà Yến bước lên trước, mặt đầy tươi cười, "Xem ra hôm nay con cùng anh cả và chị dâu đến đây, đều có tư tưởng cùng bồi cha mẹ."
"Các người có tâm ý này thì thật tốt." Giản lão phu nhân cười nói.
Nói xong, ánh mắt Giản lão phu nhân rơi vào cặp vợ chồng Ôn Noãn và Giản Thư Hình.
Biểu hiện của hai vợ chồng rõ ràng là không đúng, trông như muốn nói chuyện nhưng lại thôi.
Ôn Noãn không khỏi nhìn quanh đại sảnh.
Lão phu nhân nhìn thấu cũng không nói, sai người giúp việc tiếp đón mấy người ngồi xuống uống trà.
Dù sao lão phu nhân cũng không có việc gì phải tiếp đón bọn họ, cũng không thể làm gì khác hơn là để cho vãn bối uống trà tán gẫu, thưởng hoa.
Giản lão phu nhân cố tình không nhắc Giản Nhất Lăng, Giản Thư Hình và Ôn Noãn không biết nói gì nên chỉ có thể ngồi uống trà với bà cụ.
Sáu người ngồi trên chiếc ghế sô pha bằng gỗ gụ Trung Quốc, mỗi người đều có những tâm tư và biểu tình khác nhau.
Giản Duẫn Náo cúi đầu, dùng tay không bị thương nghịch điện thoại, không nói chuyện với ai.
Chỉ có Hà Yến trong mắt ý cười là mạnh nhất, khóe miệng ẩn ẩn ý cười, cô không ngốc đến mức để lộ ra ngoài rõ ràng như vậy.
"Bà nội, Nhất Lăng muội muội đâu?"
Giản Vũ Tiệp không nghĩ nhiều, anh hỏi thằng bà cụ khi không nhìn thấy Giản Nhất Lăng.
Nghe vậy Ôn Noãn đột nhiên ngẩng đầu lên.
Giản Vũ Tiệp hỏi chính là câu họ muốn nói.
Cơ thể của Giản Duẫn Náo cứng lại rõ rệt.
Nhưng ngay sau đó anh ta hành động như thể anh ta không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Trước khi đi ra ngoài, anh đã hứa với anh cả của mình, ít nhất là trước mặt ông bà, không được mất bình tĩnh.
"Con bé ra ngoài rồi." Giản lão phu nhân không nhanh không chậm mà trả lời, biểu tình nhàn nhã.
Bà cầm lấy tách trà trong tay, chậm rãi nếm thử.
Sự nhàn hạ của bà hoàn toàn trái ngược với Giản Thư Hình và Ôn Noãn đang ngồi đối diện.
"Em ấy đi đâu vậy?" Giản Vũ Tiệp hỏi lại.
"Đi tìm một người bạn chơi." Giản lão phu nhân nói như là nặn kem đánh răng, nặn một chút nói một chút, như thế nào lại không nói hết một lần cho thống khoái.
"Bạn nào?" Giản Vũ Tiệp vội hỏi, "Nhất Lăng muội muội kết bạn khi nào vậy? Là nam hay nữ? Là từ trường của em sao?"
Tâm cảnh giác của Giản Vũ Tiệp đột nhiên dâng cao.
Giản Duẫn Thừa bên cạnh cũng cau mày, trong mắt lóe lên vẻ không vui, nhưng lại không thể hiện rõ ràng như Giản Vũ Tiệp.