Sau khi cúp điện thoại, Giản Duẫn Thừa ngồi yên lặng trong xe một lúc.
Sau đó anh gọi vào điện thoại của ba Giản và báo tin vui cho ông biết.
Tuy vẫn chưa xác định được nhưng ít nhất vẫn có hy vọng.
Đối với Giản gia hiện tại, hy vọng còn hơn không có hy vọng.
Nghe được tin này, Giản Thư Hình ở đầu dây bên kia cũng rất vui mừng.
"Nếu Hồng Bách Chương không thể liên lạc ở đó, ba sẽ nhờ bên nhà cũ cùng ba đi giải thích tình huống, nhờ ông nội sử dụng các mối quan hệ để liên lạc với đối phương."
Quan hệ của Giản lão gia tử rộng hơn nhiều so với thế hệ trẻ, nhất định có biện pháp.
Nhất định phải mời được người này!
"Con hiểu rồi, hiện tại con còn có chuyện cần giải quyết, khi nào con quay về con sẽ nói chuyện tiếp với ba."
Giản Duẫn Thừa có một số chuyện vẫn chưa đề cập với Giản Thư Hình và Ôn Noãn.
Anh định nói với họ sau khi tìm được bằng chứng chính xác.
Sau khi cúp điện thoại, Giản Duẫn Thừa tiếp tục lái xe về phía khu nghỉ dưỡng Hạ Vân Sơn ở vùng núi hẻo lánh của thành phố Hằng Viễn.
Giản Duẫn Thừa trực tiếp tìm gặp giám đốc của khách sạn nghỉ dưỡng.
"Thừa thiếu gia, tôi thật sự không có thứ mà anh đang tìm, thật sự không phải khách sạn chúng tôi không muốn giao cho anh. Anh tự mình đến đây tôi cũng không có cách nào!"
Giám đốc của khách sạn khu nghỉ dưỡng Hạ Vân Sơn gần đây thật áp lực.
Chính xác thì điều gì đang xảy ra vậy?
Tại sao mỗi ngày lại có người đến hỏi anh ấy về video giám sát ở lối vào cầu thang của khách sạn?
Lần trước là Thịnh gia hỏi, ngài ấy trực tiếp hỏi CEO của tập đoàn khách sạn nghỉ dưỡng của họ, CEO này đã trực tiếp ra lệnh cho khách sạn xử lý.
Anh ta đã trả lời qua điện thoại cho Giản đại thiếu gia, thế mà Giản đại thiếu gia vẫn tự mình đến.
Gần đây không phải Giản đại thiếu gia rất bận sao?
Công ty game của anh ấy ở nước ngoài gần đây đang rất hot.
"Nếu không tìm thấy video, hãy đưa người phụ trách video đến đây."
Giản Duẫn Thừa ngồi trên ghế sô pha trong phòng tiếp tân của khách sạn, dáng vẻ hiên ngang, uy nghiêm mà lãnh lệ.
Ngược lại, giám đốc khách sạn lại có vẻ thấp bé hơn nhiều.
Trước mặt Giản Duẫn Thừa, anh không chỉ thua khí chất mà còn cả khí thế.
"Cái này.." Giám đốc lúng túng.
"Có chuyện gì không thể nói cho mọi người biết sao?" Ánh mắt Giản Duẫn Thừa lạnh lùng.
"Không phải, Thừa thiếu, anh như vậy làm cho khách sạn chúng ta thật khó xử."
"Vậy anh nghĩ hôm nay tôi đến đây để trò chuyện với anh sao?"
Thấy Giản Duẫn Thàu không thuận theo cũng không buông tha, giám đốc đột nhiên tức giận, thay đổi sắc mặt.
"Thừa thiếu, tôi biết Giản gia của anh là một trong hai đại gia tộc ở thành phố Hằng Viễn này, nhưng anh cũng biết rằng khách sạn của chúng tôi có rất nhiều khách sạn trên toàn quốc, gốc gác không phải ở thành phố Hằng Viễn, thực lực đằng sau cũng không tồi."
Giản Duẫn Thừa liếc nhìn anh ta hai lần, sau đó vươn tay lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho một số liên lạc.
Ngay sau đó điện thoại di động của giám đốc vang lên, nhìn thấy ID người gọi, biểu hiện của giám đốc thay đổi.
Ngạc nhiên rất nhiều, anh ta nhanh chóng trả lời điện thoại.
Sau khi người ở đầu dây bên kia nói vài câu với vị giám đốc, anh ta mới gật đầu đồng ý, "Vâng, vâng, tôi biết, tôi sẽ làm tốt, tôi sẽ làm tốt."
Bên kia cúp điện thoại, quản lý nhanh chóng quay đầu lại xin lỗi Giản Duẫn Thừa, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, người mà anh muốn. Tôi sẽ tìm ngay cho anh!"
Giám đốc nãy giờ vẫn trốn tránh chiếu lệ cuối cùng cũng tích cực lên.
Anh ta không để Giản Duẫn Thừa đợi quá lâu nên đã tìm tất cả nhân viên quản lý video giám sát đến gặp Giản Duẫn Thừa.
Đồng thời còn đưa đến các video xung quanh khu vực hành lang và cầu thang nơi xảy ra vụ việc.
Và nó đã được phát sóng cho Giản Duẫn Thừa xem ngay tại chỗ.