Chuyện Giản Nhất Lăng là phía đối tác của Công ty Húc Minh, trước đó Địch lão gia tử cũng không biết.
Nhưng mà ông không ngần ngại mà cùng mấy người quen biết khoe khoang chuyện này.
Dù sao có người khen cháu dâu của ông, ông liền cao hứng.
Ông còn hận không thể mua mấy cái quảng cáo để thông báo khắp nơi, làm cho mọi người đều nhìn xem chủ mẫu tương lai của Địch gia bọn họ là một người lợi hại cỡ nào, làm cho những người đó mù mắt chó nhắm lại miệng chó của bọn họ.
Địch lão gia tử còn tự mình chạy đến công ty tìm Địch Quân Thịnh.
"A Thịnh a, cháu dâu như vậy có khả năng con cần phải cẩn thận hơn. Vạn nhất bị nhãi ranh bên ngoài theo dõi, cùng con đoạt cháu dâu làm sao bây giờ? Ta cảm thấy phương pháp đáng tin cậy nhất, chính là con nhanh chóng làm cháu dâu hoài thượng hài tử, như vậy con bé liền chạy không được!"
Địch Quân Thịnh khóe miệng run rẩy hai cái.
Cái gì sợ cháu dâu bị người khác ôm chạy, câu sau mới đúng là ý mà ông muốn nói đi?
"Con không tính toán cùng Tiểu Lăng sinh con." Địch Quân Thịnh nói.
"Con nói hồ đồ gì vậy?"
"Ông biết con đang nói cái gì."
Bệnh của anh có xác suất di truyền rất lớn.
Địch lão gia tử trên mặt vui mừng nháy mắt tan đi, thay thế chính là biểu tình sầu lo.
"Tiểu tử thúi con nếu là không cùng Tiểu Lăng sinh hài tử, con muốn Địch gia ta tuyệt hậu có phải hay không?"
"Không phải còn có nhị thúc sao? Chú ấy giàu có khỏe mạnh, sinh mấy đứa con đều không phải là vấn đề."
"Đừng cùng ta nhắc nhị thúc của con, cái tên hỗn trướng kia!" Nhắc tới Địch nhị gia, Địch lão gia tử liền tức giận.
Tên hỗn đản kia hàng năm đều sống ở Y quốc không trở lại, ông muốn thúc giục kết hôn cũng chưa có một cơ hội.
Trước kia còn nói cái gì, ông ấy thiếu đại ca phải dùng cả đời này để bù đắp, nói kiên quyết sẽ không muốn hài tử, Địch gia cùng tập đoàn Thiên Hưng hết thảy về sau đều là của A Thịnh.
"Dù sao con cùng Tiểu Lăng sẽ không sinh con."
"Con cái tên hỗn trướng, con nghĩ như vậy Tiểu Lăng biết không?"
Địch Quân Thịnh không có trả lời.
Cái ý tưởng này của anh không có cùng Giản Nhất Lăng nhắc qua.
Anh cũng không biết cô ấy có thể đồng ý hay không.
Địch lão gia tử thở dài một tiếng, "Bỏ đi bỏ đi, dù sao hai người các con cũng còn trẻ, lão nhân ta cùng lắm thì lại chờ thêm mấy năm."
Địch lão gia tử trong lòng hừ hừ, tiểu tử thúi, lại chờ hai năm, để ông thuyết phục cháu dâu, còn sợ trị không được cái tiểu tử thúi này sao?
Chờ cháu dâu làm nũng, tiểu tử thúi còn không ngoan ngoãn tước vũ khí đầu hang sao?
Địch lão gia tử tin tưởng, chuyện mình trị không được, cháu dâu nhất định có biện pháp thu phục.
###
Bên trong tập đoàn Ngụy thị, Ngụy Tề Thụy liên tiếp gặp đả kích.
Nếu nói việc danh nghĩa tập đoàn cùng Công ty khoa học kỹ thuật Ngự bị thu mua đối với hắn ta là một vết thương nặng, thì như vậy hiện tại bị Trung Nghĩa Minh xóa tên là trực tiếp đem hắn ta đẩy vào trong vực sâu.
"Địch Quân Thịnh thế nhưng thật sự dám làm như thế! Ngụy thị ta cùng Địch gia hắn chính là có liên hệ mấy trăm năm!"
Ngụy Tề Thụy không phục, hắn ta phải vì biện bạch cho chính mình.
Hắn ta muốn đi tìm Địch lão gia tử để phân xử.
Ngụy Tề Thụy chạy đến đại viện của Địch gia, Địch lão gia tử cho hắn ta vào cửa.
Vừa vào cửa Ngụy Tề Thụy liền bắt đầu kể khổ.
Địch lão gia tử cũng không có đánh gãy lời hắn nói, chậm rì rì phẩm trà, nghe Ngụy Tề Thụy tố khổ.
"Ngươi nói xong rồi?" Địch lão gia tử hỏi.
"Lão gia tử, tôi.."
"Người đừng a, ngươi rốt cuộc lấy mặt mũi nào mà chạy tới trước mặt lão nhân ta nói chuyện này? Ngươi dám đối với cháu dâu tương lai của lão nhân ta khoa tay múa chân, ai cho ngươi lá gan đó? Chủ mẫu Địch gia ta là người ngươi có thể lên án sao? Ngươi con mẹ nó là đầu bị lừa đá rồi đúng không?"
Địch lão gia tử chỉ vào Ngụy Tề Thụy mắng một trận.
"Nhưng mà lão gia tử, tôi đây cũng là vì Địch gia suy nghĩ, chủ mẫu Địch gia kia.."