Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại

Chương 799: Lại là một năm Giản Duẫn Thừa sinh nhật (2)




"Khụ khụ, anh cũng không có ý gì khác, chính là muốn lừa em gọi anh một tiếng Ngọc ca ca a."

Thừa thiếu nói, không thể đem anh ấy nói ra tới, vậy Hoắc Ngọc đành phải tự lấy chính mình làm cớ thôi.

Hoắc Ngọc nhìn Giản Nhất Lăng lại ngơ ngác mà nhìn chính mình, lại vội nói, "Được rồi được rồi, bánh kem cho em, là hối lộ em, không phải một hai phải gọi mới có thể cho em."

Giản Nhất Lăng tiếp nhận bánh kem Hoắc Ngọc hối lộ cô.

Hoắc Ngọc lại nói, "Em trong chốc lát trở về như thế nào? Nếu không có người đón anh liền vất vả một chút đưa em trở về cũng được."

Giản Nhất Lăng, "Có người đón."

Hoắc Ngọc, "Địch gia?"

Giản Nhất Lăng, "Ân."

Hoắc Ngọc, "Ai."

Khó trách tâm tình Thừa thiếu không tốt, có một em gái đáng yêu xinh xắn như vậy, liền sớm như vậy mà giao lên tay Địch gia, đổi lại là anh anh cũng thấy buồn bực.

Hoắc Ngọc lại nói, "Đúng rồi, qua mấy ngày nữa là sinh nhật của Thừa thiếu em biết không?"

Giản Nhất Lăng dừng một chút, sau đó gật đầu một cái.

Hoắc Ngọc thử hỏi, "Anh tính toán làm một tiệc sinh nhật cho Thừa thiếu, em có thể tới hay không? Em cũng biết, anh cả của em là một công tác cuồng ma, mấy cái sinh nhật trước đây đều không nhớ rõ, khó có được lúc này ở kinh thành cũng có nhiều người nhà đều ở, liền làm cho cậu ấy một cái."

Giản Nhất Lăng lại dừng một chút, "Hẳn là, có thời gian."

Hoắc Ngọc nghe được cảm thấy chuyện lễ vật là có hy vọng.



"Đúng rồi Nhất Lăng, em còn đang giận Thừa thiếu sao?"

"Ân?"

"Chuyện ba năm trước đây."

"Không tức giận."

"Thật không tức giận?"

"Không phải tức giận."

Giản Nhất Lăng thực xác định, cô không có tức giận Giản Duẫn Thừa.

Cái loại cảm giác này, không phải là tức giận..

"Không tức giận thì tốt, không tức giận thì tốt."

###

Hôm nay là sinh nhật của Giản Duẫn Thừa, mấy anh em của Giản gia ở kinh thành đều tới vì anh mừng sinh nhật.

Trừ bỏ người của Giản gia, một ít bạn bè trên thương trường của Giản Duẫn Thừa cũng đều được mời tới.

Trong đó có không ít đều là người mới xuất hiện trên thương trường.

Giản Nhất Lăng cùng Địch Quân Thịnh đúng giờ xuất hiện ở biệt thự ngoại thành nơi tổ chức buổi tiệc.

Giản Nhất Lăng nắm tay Địch Quân Thịnh, hai người sóng vai mà đứng.

Địch Quân Thịnh trên người mặc áo len màu nâu nhạt, quần hưu nhàn, so với quần áo tối màu ngày xưa thiếu đi một ít kiệt ngạo, nhiều ra một ít nhu hòa.



Giản Nhất Lăng một thân lễ phục thuần trắng sắc, thêm một áo choàng nhỏ, chiều dài váy đến vị trí đầu gối, lộ ra cẳng chân trắng dài, một đầu tóc dài thả ra, trên đầu điểm xuyết một cây kẹp tóc.

Tạo hình của hai người là được cao cấp tạo hình sư làm cho, bằng không lấy tính cách của Giản Nhất Lăng, trước khi đi ra cửa tuyệt đối sẽ không trang điểm như vậy.

Giản Duẫn Thừa nhìn thấy hai người, trên mặt biểu tình đen tối không rõ.

"Thừa thiếu, Tiểu Lăng tới, giống như còn có mang lễ vật cho cậu nữa đó!" Hoắc Ngọc cười hì hì nhắc nhở nói.

"Ân." Giản Duẫn Thừa trả lời lại một tiếng.

Giản Duẫn Thừa thấy, lễ vật được cầm trên tay Địch Quân Thịnh, bộ dáng thoạt nhìn thực quý trọng.

Nhưng vẻ mặt của Giản Duẫn Thừa giống như một chút đều không cao hứng.

Sau đó ánh mắt liền từ trên người Giản Nhất Lăng cùng Địch Quân Thịnh thu trở về.

Ôn Nhược đến sau Giản Nhất Lăng một lúc.

Cô ta mặc bộ váy màu trắng sạch sẽ, giản lược mộc mạc.

Cô ta lướt qua Giản Nhất Lăng, đi tới trước mặt Giản Duẫn Thừa.

"Đại biểu ca, sinh nhật vui vẻ, chúc anh năm nào cũng có hôm nay, mỗi tuổi đều giống sáng nay."

Tiếng nói ôn nhuận, ngữ khí thành khẩn, là một người em gái hoàn toàn đủ tư cách.

"Cám ơn." Giản Duẫn Thừa trong thanh âm lộ ra lạnh nhạt cùng khách sáo.

Anh ấy trước giờ đều như thế, mặc dù trước kia ở thời điểm đối mặt Giản Nhất Lăng, cũng sẽ không giống em trai thứ hai của anh, Giản Duẫn Mạch, biểu hiện thật sự thân thiết như vậy.