Giản Nhất Lăng hỏi, "Làm sao vậy?"
Tần Du Phàm gian nan mở miệng, "Ba của tôi, đi kiểm tra sức khỏe ra bệnh bạch huyết."
Lời này của Tần Du Phàm làm Giản Nhất Lăng sửng sốt một chút, nhưng không có cảm thấy ngoài ý muốn.
Bởi vì Tần Hoành Chí đến bệnh viện kiểm tra ra bệnh bạch huyết là cốt truyện trong nguyên tác.
Nếu Tần Hoành Chí không sớm chết, Tần Xuyên cũng không có khả năng sớm lên làm Tần gia gia chủ, nắm giữ quyền hành Tần gia.
Cho nên từ góc độ nguyên tác mà nói, Tần Hoành Chí cần thiết sớm chết thì Tần Xuyên mới có thể hợp lý cầm quyền.
Trong nguyên tác, thời điểm Tần Hoành Chí chết, Tần Xuyên đứng ở bên giường bệnh của ông ta, nói cho ông ta biết sự thật anh chưa bao giờ tha thứ cho ông ta.
Tần Hoành Chí trong lúc hấp hối, thống khổ mà nói cho Tần Xuyên, chính mình không cầu anh tha thứ, chỉ hy vọng anh có thể hảo hảo mà quản lý tập đoàn Tần thị.
Mà hiện tại, cốt truyện trong nguyên tác đúng hạn đã xảy ra.
Chỉ là lúc này Tần gia cùng nguyên tác ở giữa có chút bất đồng.
Mẹ của Tần Xuyên hiện tại còn sống, Tần Du Phàm cùng Tần Xuyên quan hệ cũng không có thế như nước với lửa như vậy.
Giản Nhất Lăng cùng Tần Du Phàm tới Tần gia đại trạch.
Đại trạch bị một mảnh không khí ngưng trọng u ám bao phủ.
Nguyên bản không muốn đặt chân đến Tần gia đại trạch, mẹ của Tần Xuyên hôm nay cũng phá lệ đi vào tòa đại trạch này.
Tần Hoành Chí giờ phút này sắc mặt tái nhợt, phân tái nhợt này không phải bởi vì bởi ung thư, mà là bị tin tức này dọa.
Trong phòng khách, người một nhà khó có dịp tề tựu.
Còn có nhiều thêm một người ngoài là Giản Nhất Lăng.
Mọi người Tần gia đều đứng ở trước mặt Tần Hoành Chí, sắc mặt ngưng trọng mà nhìn ông ta.
"Các người đều trở về đi, để tôi một mình." Tần Hoành Chí nói.
Tử vong liền ở trước mặt, ông ta sợ, rõ ràng chính xác mà sợ.
"Ba, bác cả bệnh có thể trị tốt, bệnh của ba cũng có hy vọng."
Tần Du Phàm tuy rằng hận Tần Hoành Chí, nhưng rốt cuộc vẫn là càng yêu thương nhiều hơn.
Tại loại thời điểm này, Tần Du Phàm vẫn hy vọng bệnh của ông ấy có thể trị được, có thể hảo hảo mà tồn tại.
"Ta biết con đang nói cái gì. Ta trước tiên liền nghĩ tới, đã cho người đem ca bệnh của ta truyền tới official website của bọn họ, nhưng mà đều nói được lựa chọn xác suất rất thấp, ta không biết khi đó ta còn sống hay không."
Tần Hoành Chí đối với khả năng này không có ôm cái hy vọng gì.
"Ba không phải quen biết Lý tiên sinh sao? Có thể tìm ông ấy châm chước hay không?" Tần Du Phàm lại hỏi.
"Ta lần trước đem ông ấy đắc tội hoàn toàn, căn bản không có cơ hội lại liên hệ đến ông ấy. Hơn nữa bệnh viện Lạc Hải Sâm trị liệu điều kiện ta còn không có nghĩ có thể hay không tiếp thu."
Không biết cái này có phải là báo ứng hay không.
Thời điểm Tần Hoành Thụy sinh bệnh, Tần Hoành Chí ngang ngược ngăn trở, không cho Tần Hoành Thụy cùng bệnh viện Lạc Hải Sâm hoàn thành giao dịch.
Hiện tại đến phiên chính ông ta bản thân hoạn bệnh nan y có việc cầu người.
"Vậy.. vậy tính không phải bệnh viện Lạc Hải Sâm, bác sĩ của bệnh viện đứng đầu khác, có lẽ cũng có biện pháp, hiện tại trình độ chữa bệnh phát triển như vậy, bệnh bạch huyết cũng không nhất định sẽ chết." Tần Du Phàm thanh âm vội vàng cùng bi thống.
"Ban ngày bác sĩ đã cùng ta đề qua, hy vọng không phải rất lớn, liền tính có thể tìm được cốt tủy phù hớp để tiến hành thay cốt tủy, khả năng ta được chữa khỏi tính ra vẫn là rất thấp." Tần Hoành Chí trong thanh âm lộ ra một cổ tĩnh mịch.
Từ một khắc bắt đầu chẩn đoán chính xác kia, Tần Hoành Chí vận dụng chính mình có thể vận dụng hết thảy sức người sức của, vì chính mình tìm kiếm một đường sinh cơ.
Nhưng mà ngày này, ông ta nghe được càng có rất nhiều tin tức xấu.
Tần Xuyên nói, "Này đại khái chính là báo ứng đi."
Lời vừa nói ra, nguyên bản không khí áp lực trong phòng khách Tần gia lại càng trực tiếp đọng lại.
"Tần Xuyên, ngươi đang nói cái gì?" Tần Hoành Chí đầy mặt tức giận.