Giản Nhất Lăng nhận được điện thoại của Tần Du Phàm, muốn cô đi KTV cùng cô ấy ca hát.
Trong điện thoại giọng nói của Tần Du Phàm nghe tới như là đã uống rượu.
Lo lắng Tần Du Phàm chính mình một người sẽ xảy ra chuyện, Giản Nhất Lăng lập tức đuổi đi qua.
Tiến vào ghế lô trong KTV, liền nhìn thấy Tần Du Phàm một người đang ca hát, còn uống lên rất nhiều rượu, mùi rượu bay tận trời.
Tần Du Phàm đem Giản Nhất Lăng kéo đến bên cạnh mình, đem microphone đưa cho cô.
"Cùng tôi hát trong chốc lát." Tần Du Phàm giọng nói mềm mại, không giống cô ấy ngày thường cao ngạo.
"Tôi sẽ không hát." Cái năng lực này vượt qua năng lực phạm vi của Giản Nhất Lăng.
"Tôi đây xướng cho cô nghe." Tần Du Phàm cầm microphone, cấp Giản Nhất Lăng thâm tình mà xướng ca.
Tần Du Phàm tiếng ca tuy rằng kém chuyên nghiệp khi so với Giản Vũ Mân, nhưng cũng thực động lòng người.
Hát đến đoạn nhạc buồn, trong mắt cô ấy có nước mắt.
Giản Nhất Lăng đều có thể nhìn ra tới, hôm nay cô ấy tâm tình không tốt.
Một lát sau, Tần Du Phàm hát xong rồi, sau đó buông microphone rồi ôm Giản Nhất Lăng nhỏ giọng mà khóc lên.
Dường như muốn đem áp lực cùng bi thương của mình đều thông qua nước mắt phát tiết ra tới.
Bị Tần Du Phàm ôm lấy Giản Nhất Lăng có chút không biết nên phản ứng như thế nào.
Thân thể cứng đờ, vẫn không nhúc nhích.
Tùy ý Tần Du Phàm ôm chính mình khóc.
Giản Nhất Lăng không biết Tần Du Phàm vì cái gì sẽ ôm mình khóc, càng thêm không biết nên làm như thế nào để an ủi cô ấy.
Ngay cả Tần Du Phàm chính mình cũng không biết vì cái gì sẽ ở trước mặt Giản Nhất Lăng dỡ xuống phòng bị.
Cô ấy gần đây lại cùng ba cô ấy cãi nhau, mà nguyên bản bồi ở bên người cô ấy Giản Dật Thần hiện tại cũng trốn tránh cô ấy.
Trong nháy mắt cô ấy cảm giác được tứ cố vô thân.
Cô ấy nghĩ tới Giản Nhất Lăng, không biết vì cái gì, cô ấy chính là cảm thấy ở trước mặt Giản Nhất Lăng có thể dỡ xuống phòng bị, có thể nói cho cô biết những chuyện khó khăn của cô ấy, Giản Nhất Lăng cũng không sẽ cười nhạo cô ấy.
Sau một lát ôm khóc, Tần Du Phàm buông lỏng Giản Nhất Lăng ra, lau nước mắt trên mặt mình.
"Tôi thực sự rất mất mặt đúng hay không?" Tần Du Phàm hỏi Giản Nhất Lăng.
Giản Nhất Lăng lắc đầu.
"Không được gạt tôi nha!"
Tần Du Phàm uống đến có chút nhiều, thời điểm nói chuyện không có kiều thái như ngày thường.
"Không lừa cô."
"Vậy anh của cô thực chán ghét tôi đúng hay không?"
"Không đúng." Giản Nhất Lăng tuy rằng không biết Giản Dật Thần vì cái gì không thích Tần Du Phàm, nhưng mà cô khẳng định Giản Dật Thần không có chán ghét cô ấy.
"Không chán ghét tôi anh ấy vì cái gì tình nguyện nói chính mình thích nam nhân cũng không muốn thích tôi?"
Tần Du Phàm không tin Giản Dật Thần thật sự thích nam nhân.
"Không biết." Vấn đề này siêu khó.
"Cô biết không, từ nhỏ cho đến lớn, anh ấy là người đầu tiên dám đánh cược tính mạng mình để bảo hộ tôi, tôi thích anh ấy, thích anh ấy bừa bãi, thích anh ấy không vì thế tục sở ki."
"Ân."
"Kết quả tôi lại tự mình đa tình!" Tần Du Phàm cười khổ một chút, "Nhưng mà tôi không muốn từ bỏ, tuy rằng có chút khổ sở."
"Cố lên." Trừ bỏ nói cố lên, Giản Nhất Lăng cũng không biết còn có lời nói nào có thể nói với Tần Du Phàm.
"Cảm ơn cô, Giản Nhất Lăng. Tôi cũng không biết vì cái gì, ở bên cạnh cô tôi cảm giác thực thả lỏng, tôi không cần lo lắng cô sẽ tính kế tôi, cũng không cần lo lắng cô sẽ có mưu đồ gì đối với tôi."
Tần Du Phàm cười khổ, chân thành nói lời cảm tạ với Giản Nhất Lăng.
Có đôi khi cảm giác cô độc sẽ đánh tan một người.
Cô ấy thực may mắn cô ấy bây giờ còn có một người có thể kể khổ.
Bồi Tần Du Phàm ở KTV hơn một giờ, cảm xúc Tần Du Phàm phát tiết xong rồi, Giản Nhất Lăng đưa Tần Du Phàm về nhà.
Trên đường, Tần Du Phàm nhận được điện thoại trong nhà.
Sau khi tiếp xong điện thoại, Tần Du Phàm sắc mặt liền thay đổi, cả người đều ngơ ngẩn, vẫn không nhúc nhích.