Mấy con này đang sống nhảy đến lợi hại như vậy, thật vào đũng quần, kia..
Giản Dật Thần chỉ là ngẫm lại liền cảm giác.. muốn hoảng loạn..
"Năm đó anh vứt chính là còn sống."
Vu - mang thù - Hi online.
Sau đó Vu Hi từ bên trong túi ếch xanh kia chọn lựa ra tới một con to béo nhất.
Niết ở trong tay, ếch xanh còn muốn nhảy lên nhảy xuống.
Bốn chân không ngừng đung đưa.
Mắt thấy Vu Hi từng bước một mà tới gần, Giản Dật Thần bản năng lui về phía sau.
"Không phải, cậu từ từ, cậu chờ một chút.. Tôi đi đổi bộ quần áo! Tôi đổi quần! Hiện tại tôi đang mặc váy cậu không địa phương phóng tới!"
"Phóng vào qυầи ɭóŧ." Vu Hi nói.
"Không được!" Giản Dật Thần phát điên, quay đầu nhìn Giản Nhất Lăng, liền lấy Giản Nhất Lăng làm cớ, "Em gái tôi ở chỗ này, cậu văn minh đi!"
Vu Hi liếc mắt nhìn Địch Quân Thịnh một cái.
Nhìn thấy ánh mắt của Địch Quân Thịnh, Vu Hi liền minh bạch, không thể trước mặt Giản Nhất Lăng mặt làm chuyện quá mức, bằng không sẽ bị chặt thành tám khối.
Giản Nhất Lăng, "Tôi không sao."
Địch Quân Thịnh không đồng ý, "Em có sao."
Vu Hi nhanh chóng thỏa hiệp, "Được rồi, Giản Dật Thần, cho anh thời gian đi đổi quần."
Giản Dật Thần chiến thuật kéo dài cũng chỉ có thể kéo nhất thời, đổi xong quần áo cũng phải ngoan ngoãn nhận lấy cái chết!
Giản Dật Thần ở trong phòng cọ tới cọ lui nửa ngày, cuối cùng vẫn là trốn không được vận mệnh nhận phạt.
Khi Vu Hi nhét con ếch xanh trong tay vào trong quần, Giản Dật Thần phát ra tiếng gào như quỷ khóc.
"A a a a a a a!"
Hơn nữa một bước nhảy cao ba trượng, cảm giác sàn nhà đều bị anh dậm nát.
Giản Nhất Lăng nhìn thấy bộ dáng Giản Dật Thần nhảy nhót.. Không tự giác mà nở nụ cười.
Dật Thần tỷ tỷ, bộ dáng nhảy nhót.. có chút buồn cười.
Địch Quân Thịnh nhìn thấy Giản Nhất Lăng cười, duỗi tay sờ sờ đầu cô.
Vu Hi đại thù đã báo, cười đến vui vẻ.
Giản Dật Hành tốt xấu là anh ruột, không cười, nhưng cũng không tiến lên phụ một chút, như vậy liền trơ mắt mà nhìn em trái bị ếch xanh làm cho sợ tới mức thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
"Vu Hi, Vu Hi ca ca, ta sai rồi, ta sai rồi ta sai rồi ta sai rồi."
Giản Dật Thần một bên nhảy nhót một bên hướng Vu Hi xin tha.
Vu Hi nhìn anh ấy đáng thương một dạng này, cũng liền buông tha anh.
"Được rồi, chính anh móc ra đây đi." Vu Hi nói.
"A a a.." Giản Dật Thần chính mình căn bản không dám lôi ra.
Tìm lão ca của anh hỗ trợ, "Anh, cứu mạng, cứu mạng, lấy ra cho em với."
Giản Dật Hành ghét bỏ mà nhìn anh một cái, "Chính mình nghĩ cách."
"Buổi tối ăn ếch, được không?" Giản Nhất Lăng hỏi Địch Quân Thịnh, "Làm một phần cay, một phần không cay. Ếch không cay cũng có thể ăn tốt."
Không cay chính chuẩn bị Địch Quân Thịnh.
"Được, em làm đều được." Địch Quân Thịnh đương nhiên không có ý kiến.
"Không phải chứ, các người trước lấy con ếch trong đũng quần của tôi ra rồi hãy nghĩ ăn chúng nó như thế nào được không?" Giản Dật Thần đều muốn khóc.
"Con trong đũng quần anh chỉ chừa cho anh, không đặt lên bàn ăn." Địch Quân Thịnh nói.
"Ngọa tào, con này là con béo mập nhất!"
Giản Dật Thần phát điên.
Không ai cứu anh anh chỉ có thể tự cứu, sau đó vọt vào nhà vệ sinh, cởϊ qυầи ra, mới rốt cuộc thoát khỏi con ếch xanh làm anh thét chói tai liên tục kia.
Buổi tối Giản Nhất Lăng làm một bàn ếch.
Giản Dật Thần ăn một bụng lớn.
Hóa bi phẫn thành ăn uống, đem tất cả kinh hách cùng khuất nhục hôm nay chịu đựng đều trả lại cho ếch xanh.
Tuy rằng con ếch khi dễ anh không có nằm trên bàn cơm này.
Xong việc Vu Hi cũng vui vẻ đáp ứng giúp Giản Dật Thần diễn kịch.
Dù sao anh cũng là một con cẩu độc thân.
"Tôi cảm thấy chuyện này, thanh danh hủy diệt đến tương đối hoàn toàn tuyệt đối là Giản Dật Thần, không phải tôi." Vu Hi tỏ vẻ chính mình không có áp lực.