Địch Quân Thịnh mạc danh mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn tốt không phải chuẩn bị cho anh.
Bằng không anh sẽ rất sợ chính mình bị thương.
"Anh nếu là không nghe lời, làm cho mình bị thương, cũng cho anh dùng." Giản Nhất Lăng lại bổ sung.
"Khụ khụ, khụ khụ.." Địch Quân Thịnh che miệng ho khan, lấy cái này che giấu ý tưởng nội tâm của mình.
Hàn Mông Dự ở bên cạnh nghe, lại một lần nữa bị Giản Nhất Lăng làm cho thuyết phục.
Tiểu tẩu tử cũng quá độc ác!
Biết Thịnh gia không yêu quý thân thể của mình.
Liền cho cậu ta một chiêu này.
Anh ấy vừa rồi cư nhiên còn cảm thấy tiểu tẩu tử mềm lòng? Hàn Mông Dự đột nhiên cảm thấy chính mình thật là quá ngây thơ rồi.
Tiếng kêu thảm thiết của Ngụy Tề Thụy còn đang tiếp tục, một tiếng lại một tiếng, chỉ là nghe còn tưởng rằng muốn ra mạng người.
Lại qua năm phút, miệng vết thương đã tốt hơn.
Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng đi đến sô pha nhìn xem hắn.
Hắn sắc mặt trắng bệch, không có nửa điểm huyết sắc, ngay cả môi đều trắng.
Trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh, có thể thấy được vừa rồi hắn rốt cuộc có bao nhiêu đau đớn.
Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng đi tới trước mặt mà Ngụy Tề Thụy cũng không có sức lực mở miệng.
Địch Quân Thịnh phân phó vệ sĩ, "Đưa Ngụy tiên sinh trở về đi, hy vọng Ngụy tiên sinh sau khi trở về hảo hảo rèn luyện thân thể, lần sau ta lại tìm Ngụy tiên sinh đánh quyền."
Ngụy Tề Thụy bị nâng ra khỏi quyền anh quán.
Về đến nhà, hắn nằm liệt ở trên giường cả một buổi chiều, tới buổi tối mới dần dần đỡ hơn.
Hắn nhìn vào gương trong nhà vệ sinh, lại phát hiện những chỗ mình bị Địch Quân Thịnh đánh vốn nên xuất hiện vết bầm tím một chút dấu vết đều không có.
Thoạt nhìn giống như là không có bị ai đánh qua.
Chỉ là ấn lên địa phương bị đánh vẫn sẽ có cảm giác đau đớn.
Không chỉ là miệng vết thương đau đớn, Ngụy Tề Thụy hiện tại tức giận đến tim can tì phổi thận đều đau.
Đúng lúc này, hội đồng quản trị gọi điện thoại cho hắn, công ty còn đang ở hoàn cảnh không tốt, muốn hắn nhanh chóng nghĩ cách.
Hắn còn có cái biện pháp gì tốt mà nghĩ đây?
Biện pháp có thể nghĩ đều đã nghĩ, có thể làm xã giao cũng đều đã làm.
Địch Quân Thịnh đáng chết, Giản Nhất Lăng đáng chết!
Thư ký ngay lúc này gọi điện thoại đến, "Tổng tài, Tổng tài Công ty Khoa học Kỹ thuật Hoàn Du nói muốn gặp ngài."
Hoàn Du?
Là cái công ty làm trò chơi [Trùng tộc xâm lấn] kia?
"Tôi hiện tại ở nhà, cậu đem địa chỉ nhà tôi nói cho hắn, mời hắn đến nhà tôi."
Đây đối với Ngụy Tề Thụy mà nói là một cái tin tức không tồi.
Hai giờ chiều, Ngụy Tề Thụy chờ được tổng tài Công ty Khoa học Kỹ thuật Hoàn Du đến.
"Giản tổng, chào ngài, thập phần vinh hạnh được gặp ngài." Ngụy Tề Thụy thập phần khách khí mà tiếp đón Giản tổng trước mặt hắn.
"Ông biết tôi họ Giản, vậy ông giống như không biết quan hệ giữa tôi cùng với Giản Nhất Lăng."
Giản Duẫn Thừa một thân tây trang màu đen, thâm trầm sâu thẳm, nói chuyện thanh âm trầm thấp, trong đôi mắt như là có sương đen không hòa tan được.
Nghe vậy Ngụy Tề Thụy dừng lại.
Giản Nhất Lăng!
Hắn hiện tại không muốn nghe đến nhất hai cái tên, trong đó một cái chính là Giản Nhất Lăng!
"Anh cùng cô ta là người một nhà?" Trước khi Giản Duẫn Thừa đến, Ngụy Tề Thụy chỉ mới đơn giản mà nhìn một chút tư liệu, chỉ biết tên của anh, nhưng mà cũng không biết quan hệ của anh cùng với Giản Nhất Lăng.
"Em ấy là em gái của tôi, ruột."
Ngụy Tề Thụy đột nhiên đứng lên, "Lăn, nơi này không chào đón ngươi."
Giản Duẫn Thừa ngồi bất động như núi, cũng không có ý tứ muốn rời khỏi.
"Tôi cũng không phải rất muốn nhìn thấy ông, nhưng mà em gái tôi hy vọng tôi tới làm chuyện này." Giản Duẫn Thừa nói.
"Giản Nhất Lăng? A." Ngụy Tề Thụy tức đến bật cười.
"Giản gia sẽ thu mua cổ phần Ngụy thị của ông." Giản Duẫn Thừa nói.
"Ngươi đang nằm mơ!"