Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại

Chương 760: Anh thực nặng




Giản Nhất Lăng nhìn Địch Quân Thịnh cười, cảm giác trong lòng mình càng buồn.

Cô trừng mắt Địch Quân Thịnh, rõ ràng có chút tức giận.

Địch Quân Thịnh quay đầu đem Giản Nhất Lăng ôm vào trong ngực.

Giản Nhất Lăng hôm nay không muốn cho anh ôm, đẩy anh một chút.

Địch Quân Thịnh không thuận theo không buông tha, càng muốn ôm cô.

Sau đó hai người cùng nhau ngã xuống trên sô pha.

Địch Quân Thịnh đè ở trên người Giản Nhất Lăng.

Không khí lập tức trở nên ái muội lên.

Địch Quân Thịnh ở bên tai Giản Nhất Lăng nói, "Em vì anh ghen anh thật cao hứng, nhưng mà em không thể oan uổng anh, cái ảnh chụp là sai vị trí, anh cách xa cô ta."

Thời điểm Địch Quân Thịnh nói chuyện, nhiệt khí phun ra liền ở bên tai Giản Nhất Lăng, nóng nóng, ngứa ngứa.

Giản Nhất Lăng co lấy thân thể, vẫn không nhúc nhích.

Muốn động cũng không động được, anh ấy quá nặng.

"Ân?" Địch Quân Thịnh không thấy Giản Nhất Lăng trả lời, liền cúi đầu nhìn xem.

Phát hiện khuôn mặt nhỏ của Giản Nhất Lăng đã hồng thành quả táo chín.

"Em.."

Ngày thường thời điểm nói "Sinh sản hậu đại", mặt Giản Nhất Lăng không đỏ tâm không nhảy.



Còn nói chính mình "Không sợ đau".

Thời điểm đến thực tiễn, ôm cô một chút, mặt liền đỏ bừng.

Địch Quân Thịnh đem đầu vùi ở cổ Giản Nhất Lăng, trầm giọng nói, "Mau nói em không tức giận."

"Không, không tức giận.."

Tiếng nói nhẹ nhàng, liền ở bên tai Địch Quân Thịnh.

Thân thể Địch Quân Thịnh lại đè nặng thêm.

"Vậy, anh, có thể, đứng lên không?" Giản Nhất Lăng thanh âm lại nhỏ lại mềm.

"Lại ôm trong chốc lát, chỉ ôm trong chốc lát." Địch Quân Thịnh thanh âm có chút áp lực.

Giản Nhất Lăng cảm giác Địch Quân Thịnh thân thể thực nóng, thân thể của mình cũng nóng theo.

Loại cảm giác xa lạ này lại rung động.

Sau một lúc lâu, Địch Quân Thịnh rốt cuộc buông lỏng Giản Nhất Lăng ra.

Hai người trên mặt đều phiếm đỏ.

"Anh thực nặng." Giản Nhất Lăng nhỏ giọng nói thầm.

"Vậy lần sau để em bò lên người anh được không?" Địch Quân Thịnh tươi cười có điểm hư.

"Không, không tốt."

Giản Nhất Lăng trong đầu không tự giác mà đi tưởng tượng một chút hình ảnh kia, sau đó mặt liền càng đỏ.



Nhìn cô không tự giác mà lộ ra tới bộ dáng thẹn thùng, Địch Quân Thịnh cũng không biết anh đây là đang chọc ghẹo Giản Nhất Lăng, hay là đang tra tấn chính mình.

"Anh đi tắm rửa một cái." Địch Quân Thịnh đứng dậy nói.

"Anh đã tắm qua." Giản Nhất Lăng nhắc nhở.

"Thời tiết nóng."

Địch Quân Thịnh lưu lại một lý do sau đó liền nhanh chóng trở về phòng mình.

Chính là, hiện tại trời đã bắt đầu chuyển sang mùa đông..

###

"Phong tiên sinh, chuyện này vẫn hy vọng ngài có thể cẩn thận suy xét một chút." Ngụy Tề Thụy khách khách khí khí thái độ cung kính.

Phong Úy trên mặt treo nụ cười nhợt nhạt, phảng phất Ngụy Tề Thụy nhất cử nhất động đều trốn không qua đôi mắt ông.

"Tề Thụy, ta cũng coi như là trưởng bối của Trung Nghĩa Minh đi?"

"Đúng vậy."

"Ta đây nói lời này ngươi cũng nghe vào một câu đi, Trung Nghĩa Minh từ xưa chính là của Địch gia, ngươi muốn thay thế, là đại nghịch bất đạo."

"Vương hầu khanh tướng chẳng lẽ sinh ra liền cao quý sao? Từ trước là Địch gia, chẳng lẽ sau này cũng nhất định đến là Địch gia sao? Phong tiên sinh ngài cũng thấy được, hiện giờ Địch gia người người điêu tàn, người thừa kế duy nhất Địch Quân Thịnh thân mang bệnh nan y, có thể sống đến khi nào đều khó mà nói."

"Địch Quân Thịnh cho dù chết, này không phải còn có Địch gia thiếu phu nhân sao? Nếu trước khi hắn chết, Địch gia thiếu nãi nãi có thể sinh hạ một đứa con, Địch gia liền còn có hậu nhân."

"Phong tiên sinh thật sự cho rằng vị Giản tiểu thư kia có thể khởi động Địch gia?"

"A? Xem ra ngươi là cảm thấy Tiểu Lăng thực dễ khi dễ?" Phong Úy cười nhạt, nụ cười bên trong nhiều thêm vài phần nghiền ngẫm.