Tần Du Phàm đề nghị, "Tôi đề nghị chúng ta liên hợp lại, tìm ra người làm chủ phía sau màn."
"Tôi không đồng ý, chuyện Tần gia các người hoài nghi tôi là chuyện của các người, tôi không có nghĩa vụ tự mình chứng minh trong sạch."
Nói xong Địch Quân Thịnh quay đầu nhìn về phía Giản Nhất Lăng bên cạnh.
Chỉ thấy trên mặt cô tràn ngập thất vọng chi sắc.
Địch Quân Thịnh không đáp ứng, cô đương nhiên sẽ không nói cái gì, đây là Địch Quân Thịnh chính mình lựa chọn.
Nhưng mà thực hiển nhiên trong lòng cô vẫn là càng hy vọng Địch Quân Thịnh có thể cùng Tần Xuyên hảo hảo ở chung.
Địch Quân Thịnh trong lòng càng thêm bực bội.
Anh không biết cô vì cái gì sẽ hy vọng anh đáp ứng, nhưng mà nhìn khuôn mặt nhỏ của cô biểu lộ ra biểu tình như vậy, anh liền phiền lòng đến thấy tức giận.
"Được rồi, gia đáp ứng còn không được sao? Đừng cau mày."
Giản Nhất Lăng ngẩng đầu nhìn về phía Địch Quân Thịnh, nhỏ giọng nói, "Anh không cần không vui được không?"
"Gia không có không vui."
Nghe ngữ khí hoàn toàn không có lực thuyết phục.
Giản Nhất Lăng cúi đầu, anh ấy chính là không vui.
Giản Nhất Lăng nỗ lực mà ở trong đầu sưu tầm phương pháp giải quyết loại tình huống này.
Nhưng kết quả trong đầu trống rỗng, cái phương pháp gì cũng không có tìm được.
"Thực xin lỗi." Trầm mặc thật lâu, Giản Nhất Lăng cùng Địch Quân Thịnh xin lỗi.
Một tiếng xin lỗi này Địch Quân Thịnh nghe được tâm đều như bị nắm đi lên.
"Vì cái gì xin lỗi?"
"Làm anh không cao hứng."
"Không cần cùng anh xin lỗi, Tần Du Phàm nói không sai, gia chính là ghen tị."
Vì để Giản Nhất Lăng không tự trách khổ sở, Địch Quân Thịnh chính mình thừa nhận.
Địch Quân Thịnh biết chính mình đúng là ghen, bởi vì anh biết Giản Nhất Lăng đối với chính mình, chưa chắc là tình yêu.
Cô tin tưởng anh, cũng nhường nhịn anh, cho nên khi anh yêu cầu cùng cô đính hôn cô không có chút do dự đáp ứng.
Anh dùng thủ đoạn đê tiện trói buộc cô ở bên người mình, lại cũng sẽ lo lắng bên người cô sẽ xuất hiện nam nhân khác khiến cô biết tình yêu là gì.
"Ân?" Giản Nhất Lăng có chút không phản ứng lại đây.
"Ghen chính là.. chính là anh tương đối keo kiệt, không có gì khác, cho nên, không phải em sai! Cho nên em đừng cau mày." Trong ngực Địch Quân Thịnh càng khó chịu.
"Thật sự?"
"Thật sự!"
Có được đáp án khẳng định, mày của Giản Nhất Lăng rốt cuộc giãn ra.
Ở trên bàn bàn tay mềm mại trắng nõn, chủ động nắm lấy bàn tay của Địch Quân Thịnh, thật cẩn thận mà nắm lấy.
Địch Quân Thịnh run run, sau đó xoay ngược lại một chút, cùng tay của Giản Nhất Lăng nắm lấy.
Giản Nhất Lăng bổn ý là muốn trấn an Địch Quân Thịnh một chút, kết quả bị anh trực tiếp cầm.
Ngô.. Tần Xuyên cùng Tần Du Phàm còn ở đối diện đâu.. Thẹn thùng.
Tần gia huynh muội giờ phút này liền ngồi đối diện với hai người.
Tâm tình đều có chút phức tạp.
Tần Du Phàm may mắn chính mình đã không yêu người nam nhân trước mắt này.
Bằng không lúc này không biết trên ngực bị thọc lên mấy dao.
Cho nên Địch thiếu không phải đối với nữ nhân vô tâm, mà là không có gặp được nữ nhân kia.
Khi gặp được rồi, liền cái giá gì cũng đều buông xuống.
Cô ấy chau mày, anh ấy liền nóng vội.
Tần Xuyên tâm tình có chút chua xót, nhưng còn hảo chỉ là có chút chua xót mà thôi.
Bởi vì tình yêu của anh ấy chưa từng bắt đầu, cũng đã kết thúc.
Cho nên không có đau như vậy, chỉ là sẽ tiếc nuối vì đã bỏ lỡ.
Tần Du Phàm nói, "Hai ngươi xử lý xong mâu thuẫn bên trong chưa? Xử lý xong rồi chúng ta liền tới nghiên cứu mâu thuẫn bên ngoài nào."
Địch Quân Thịnh đã đáp ứng Giản Nhất Lăng, cũng liền không cự tuyệt cùng Tần gia huynh muội đàm luận chuyện này.
Bốn người ngồi cùng nhau thương lượng thời gian một bữa cơm, sờ soạng ra một cái đại khái.
Cùng với bị động bị đánh, không bằng chủ động xuất kích.