Sau khi click mở, anh dùng mật mã anh giao cho Giản Nhất Lăng để đăng nhập tài khoản.
Sau khi tiến vào, đó là một hệ thống, có thể tùy ý xem bất luận trương mục nào bên trong.
Kỳ quái chính là, trong đó không chỉ có trương mục các công ty của Địch gia, càng có rất nhiều mặt trương mục của các công ty khác.
"Đừng ngạc nhiên, những trương mục này đó là các công có quan hệ với Địch gia chúng ta đệ trình lên."
"Liên minh thương nghiệp?"
"Không sai biệt lắm có thể nói như vậy, chính là lịch sử có một chút xa xăm, có thể là từ hai ba trăm năm trước."
Địch Quân Thịnh giảng giải đơn giản cho Giản Nhất Lăng một chút lịch sử cùng hiện trạng hiện tại của Trung Nghĩa Minh.
Về Trung Nghĩa Minh, Giản Nhất Lăng lúc trước cũng biết một ít, nhưng cũng không nhiều.
Trong nguyên tác, khi miêu tả thời điểm Tần Xuyên bắt đầu cùng Địch Quân Thịnh khởi lên xung đột, có nhắc tới thế lực sau lưng Địch Quân Thịnh.
Còn nhắc tới Tần Xuyên ở trong Trung Nghĩa Minh xếp vào người của chính mình.
Nhưng mà còn không có chờ đến bộ phận cốt truyện này triển khai, Giản Nhất Lăng trong nguyên tác đã chết.
Giản Nhất Lăng hỏi, "Bọn họ đều có thể xem xét trương mục của người khác sao?"
"Không phải, tài khoản của em là quyền hạn tối cao, có thể xem xét mọi người, giữa những người khác với nhau, có một số có thể xem xét, có một số không thể."
Giản Nhất Lăng tò mò mà lật xem những trương mục, đại khái là xem qua.
"Trương mục nhà này có vấn đề." Giản Nhất Lăng chỉ vào một nhà trên màn hình có tên là Công ty Tuyền Hâm nói.
Địch Quân Thịnh cười, công ty mà cô nói xác thật tồn tại một số trương mục có vấn đề.
Giản Nhất Lăng đôi mắt cũng quá bén nhọn.
Đều còn không có xem xét kỹ, cũng đã thấy được vấn đề.
Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng nói, "Cái tài khoản này anh chỉ là đưa trước cho em, nhưng mà không cần em phải quản những việc này."
Địch Quân Thịnh không muốn Giản Nhất Lăng quá vất vả.
Thỏ con mỗi ngày chuyện của chính mình đều lo liệu không hết, anh không thể lại gia tăng thêm gánh nặng cho cô.
Tài khoản đưa cho cô, để cô biết tình huống của Địch gia cũng cho cô biết quyền lực khi làm Địch gia chủ mẫu.
Địch Quân Thịnh lại nói, "Dựa theo quy củ, buổi tối hôm nay bọn họ muốn trình diện em. Em đừng khẩn trương, liền chỉ gặp mặt, em không cần phải quan tâm bọn họ nói cái gì, bọn họ nếu đối với em có bất mãn, anh sẽ xử lý, anh sẽ nói với bọn họ, em không cần mở miệng. Cũng liền sau đêm nay, chỉ cần em không muốn, liền không cần cùng bọn họ gặp mặt."
Giản Nhất Lăng gật đầu, "Anh đi cùng em, em không sợ."
Địch Quân Thịnh cảm giác tim đập nhanh lên.
Anh vốn dĩ cường đại cho dù có ngồi tàu lượn siêu tốc thì tim cũng sẽ không đập nhanh, lại bởi vì một câu nói tin cậy của Giản Nhất Lăng, mà tim đập nhanh hơn.
###
Buổi tối, Thái Ngưng Hiên.
Căn phòng cổ xưa, toàn gia cụ gỗ đỏ.
Vật trang trí chung quanh đều là đồ cổ giá trị xa xỉ.
Chính giữa phòng là một bàn tròn gỗ đỏ chế tác khắc hoa văn.
Bàn tròn không nhiều chỗ ngồi, chỉ có tám vị trí.
Rất nhiều năm trôi qua, trên cái bàn này nhiều nhất cũng chỉ có thể ngồi bảy người, có một vị trí vẫn luôn là trống.
Cái vị trí kia là cho Địch gia chủ mẫu.
Từ quy củ tổ tông truyền xuống tới, Địch gia chủ mẫu có tư cách ngồi trên cái bàn này, cùng các gia chủ khác cùng nhau nghị luận bọn họ chính sự của Trung Nghĩa Minh.
Thời điểm Giản Nhất Lăng vào cửa, sáu người còn lại đã xuất hiện.
Ở trong nháy mắt Giản Nhất Lăng vào cửa, bọn họ đều quay đầu đánh giá Giản Nhất Lăng.
"Như thế nào? Địch gia nhiều năm như vậy không có chủ mẫu, cho nên các người đều quên mất quy củ khi nhìn thấy Địch gia chủ mẫu sao?" Địch Quân Thịnh dùng ánh mắt hài hước mà nhìn mọi người.