Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại

Chương 677




"Anh không phá hủy." Giản Dật Thần ngữ khí trở nên nhu hòa.

Giản Dật Thần quay đầu nói với Địch Quân Thịnh, "Địch Quân Thịnh, cậu chăm sóc em ấy cho tốt, sống lâu trăm tuổi. Không thể làm em gái tôi vì cậu mà lo lắng hãi hùng, có biết không?"

Giản Nhất Lăng nghe được lời này ngây người một chút.

Sau đó hiểu được, nguyên lai Giản Dật Thần lặp lại cản trở chính mình cùng Địch Quân Thịnh như vậy, là bởi vì sợ Địch Quân Thịnh chết mang đến cho cô sự thống khổ.

Địch Quân Thịnh nhìn Giản Dật Thần, trả lời, "Tôi sẽ."

Sau đó lại cảnh cáo Địch Quân Thịnh, "Cậu nếu là có làm ra chuyện có lỗi với Tiểu Lăng, nếu cùng nữ nhân khác có chuyện gì ái muội không rõ, sớm muộn gì cũng làm cho bệnh tim của cậu tái phát!"

Giản Dật Thần lại ở trước mặt Địch Quân Thịnh nói với Giản Nhất Lăng, "Tiểu Lăng, về sau em nếu gặp được người khác làm em tâm động cùng để ý, em có thể không chút do dự từ bỏ người này, làm tra nữ liền làm tra nữ, có các anh ở đây!"

Tiêu chuẩn kép của Giản Dật Thần cũng có chút kỳ lạ đi.

Sói con nhìn nữ nhân khác nhiều một chút giống nhau đều là tội lỗi.

Mà em gái nhà mình làm tra nữ đều là bình thường.

Lời này nói giống như lời mà Giản Vũ Tiệp đã nói hai ngày trước đây.

###

Trong ngày đính hôn, Địch nhị gia lần đầu tiên xuất hiện ở trước mặt Giản Nhất Lăng.



Ông ấy thân hình cao lớn, thân cao vượt qua 1m9, dáng người kiện thạc.

Không giận tự uy, khí tràng cường đại.

Mới vừa xuất hiện, liền hấp dẫn ánh mắt của những người chung quanh.

Trong nguyên tác Địch nhị gia chính là một vị cường đại làm người tồn tại sợ hãi như vậy.

Không chỉ có diện mạo làm cho người khác sợ hãi, mà cả thủ đoạn càng lợi hại.

So với Địch lão gia tử thời điểm còn trẻ chỉ có hơn chứ không kém.

Khi ông ấy đi đến trước mặt Giản Nhất Lăng, bộ dáng cao lớn của ông ấy cùng thân thể nhỏ xinh của Giản Nhất Lăng hình thành tiên minh đối lập, làm cho Giản Nhất Lăng nhìn càng nhỏ gầy.

Đừng nói là bọn tiểu bối, ngay cả Giản lão gia tử gặp qua sóng to gió lớn như vậy, khi nhìn thấy Địch nhị gia trong nháy mắt kia, cũng cảm giác được sợ hãi.

Nhìn thấy ông ấy đứng ở trước mặt Giản Nhất Lăng, trên cao nhìn xuống mà nhìn Giản Nhất Lăng, trong lòng không khỏi lo lắng.

"Tiểu Lăng." Địch nhị gia mở miệng, thanh tuyến trầm thấp hữu lực.

"Ân." Giản Nhất Lăng bình tĩnh thong dong, thanh tuyến non mềm.

Địch nhị gia nói, "Về sau hãy ở chung thật tốt với A Thịnh, thằng bé nếu là có làm cái gì không đúng, con nói với chú hai, chú hai giúp con đánh mông nó. Còn có, vào cửa Địch gia, chính là người của Địch gia, về sau nếu bên ngoài có người khi dễ con, cứ việc nói với chú hai, chú hai nhất định làm cho người khi dễ con phải hối hận khi sinh ra ở trên đời này."



Ai?

Này liền tự xưng là chú hai a?

Còn đánh mông?

Phong cách này như thế nào có điểm không thích hợp a?

Thanh âm vẫn là trầm thấp tục tằng, nhưng mà lời này nghe như thế nào đều thấy sủng nịnh như vậy đâu? Thậm chí còn có một chút ý tứ như là lấy lòng.

"Ân." Giản Nhất Lăng vững vàng bình tĩnh, ngữ khí bình đạm.

Đối mặt Địch nhị gia liên tiếp quan tâm, Giản Nhất Lăng chỉ nhàn nhạt mà trả lời lại một chữ "Ân".

Không đúng a, phản ứng của hai người như thế nào cảm giác có điểm trái ngược?

Địch nhị gia lại cầm một tờ giấy đưa cho Giản Nhất Lăng, "Đây là danh sách lễ gặp mặt, không biết con thích cái gì, liền mỗi loại đều chuẩn bị một chút."

Mở tờ giấy ra, bên trong viết rậm rạp một hàng dài lễ vật.

Từ trang sức châu báu đến sản phẩm điện tử, lại đến phòng ở, xe hơi, còn có tiền mặt cùng chi phiếu.

Phàm là cái gì ông ấy nghĩ đến có thể dùng làm lễ vật để tặng cháu dâu, Địch nhị gia đều chuẩn bị.

Bởi vì đồ vật quá nhiều, không thể trực tiếp lấy, cũng chỉ có thể đưa trước cho Giản Nhất Lăng một tờ danh sách.